Vân Quán Ninh vờ như chưa nghe thấy tiếng “Ninh Nhi” này, nàng tiếp tục nói những lời vừa rồi: “Sao lại thành ta chia rẽ quan hệ của người và vương gia rồi?”
“Quan hệ giữa người và vương gia nhà ngươi mỏng manh dễ vỡ vậy sao?”
“Chỉ vài ba câu nói của ta đã có thể chia rẽ rồi?”
Vân Quán Ninh lại hỏi: “Trước mặt biết bao nhiêu người ở đây, trước nhiều đôi tại ở đây, có phải người gọi Mặc Diệp nhà ta là Diệp ca ca trước không?”
“Diệp ca ca” vừa bước vào, lập tức cau mày.
Như Ngọc lại gần khẽ nói: “Chủ tử, xem ra Tam vương phi rất mau quên! Vương phi hay trách móc ngài cũng không phải không có lý!”
“Chủ tử phải nhân cơ hội này, xóa tan mọi hiểu lầm trong lòng vương phi với
người!”
“Bốn bương biết rồi.”
Mặc Diệp giáng một cú tát vào mặt Như Ngọc, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Thấy hắn đến, khách khứa đều lần lượt đến thỉnh an.
Điều này khiến vẻ mặt Mặc Hồi Phong đang đứng trên đài bỗng chốc cũng trở nên khó coi.
Hôm nay là ngày vui của hắn ta!
Hắn ta là Tam vương gia!
Đây là vương phủ của hắn ta!
Những khách mời này nhìn thấy hắn ta không thèm thỉnh an cũng đã đành. Bây giờ thấy Mặc Diệp lại còn nhao nhao quỳ rạp xuống trước mặt hắn!
Đám người ăn cây táo rào cây sung này!
Nhổ hết những thứ vừa ăn vào ở phủ Tam Vương của hắn ta ra!
Nhưng rất nhanh, Mặc Hồi Phong đã điều chỉnh lại cảm xúc.
Vân Quán Ninh vẫn còn đang ở đây!
Nữ nhân này rất biết tự bênh vực mình, nếu hắn ta trở mặt với Mặc Diệp, chắc chắn nàng sẽ làm hắn khó xử trước mặt mọi người…
Mặc Hồi Phong hít sâu một hơi, tươi cười bước lên nghênh đón: “Lão thất đến rồi à? Huynh đệ chúng đã lâu không gặp, đệ vẫn như xưa.”
Không tiến bộ chút nào!
Vừa nhìn đã thấy giống đồ vô dụng!
Mặc Hồi Phong thầm mắng.
“Đa tạ tam ca quá khen.”
Hắn coi như Mặc Hồi Phong đang khen hắn vẫn đẹp như trước đây!
Mặc Diệp thản nhiên nói: “Tam ca dạo gần đây lại tiều tụy hơn nhiều rồi, xem ra những ngày tháng bị cấm túc không dễ chịu chút nào.”
Mặc Hồi Phong giống như bị chọc trúng chỗ đau, vẻ mặt nhăn nhó, nụ cười cũng trở nên nhạt nhẽo: “Mời vào trong.”
Mặc Diệp vẫn như thường, khẽ gật đầu: “Đa tạ.”
Hiệp một, Mặc Diệp thắng!
Tần Tự Tuyết nhìn thấy Mặc Diệp, đôi mắt lập tức dán chặt vào người hắn, không thể nào dời đi được.
Vân Quán Ninh thấy vậy trong lòng cũng hơi khó chịu.
Nàng tiến lên chắn trước mặt Mặc Diệp, che tầm mắt đang mê đắm đó của Tần Tự Tuyết lại, nói: “Tam vương phi, vương gia nhà người vẫn còn ở đây đó!”
Tần Tự Tuyết khôi phục lại tinh thần, vội quay đầu nhìn sang, đúng lúc bắt gặp ánh mắt khó chịu của Mặc Hồi Phong…
“Vương gia, thiếp thân…”
Nàng ta định giải thích.
Đáng tiếc lại bị Vân Quán Ninh cướp lời: “Tam vương phi cũng chỉ là thấy Mặc Diệp nhà ta khôi ngô tuấn tú, tinh thần phấn chấn, tỏa sáng chói lọi, nghiêng nước nghiêng thành, phẩm hạnh trời ban…”
Nàng dùng một lèo những tính từ để miêu tả.
Chỉ là những tính từ này dường như không thích hợp lắm.
Mặc Diệp khẽ họ một tiếng, đưa tay ôm lấy eo Vân Quán Ninh, nói: “Ninh Nhi, trong mắt nàng, bổng vượng tốt như vậy thật sao?”
Vân Quán Ninh quay đầu, mỉm cười đưa tay vuốt ve gương mặt Mặc Diệp.
Trông phu thê hai người vô cùng thắm thiết.
Nhưng Vân Quán Ninh khẽ nặn ra vài chữ trong miệng: “Nói khách sáo, có hiểu không!”
Giọng của nàng rất khẽ, khẽ đến mức Mặc Diệp cũng phải hết sức chăm chú, tập trung lắng nghe mới nghe rõ được.
Huống chi Tần Tự Tuyết bọn họ.
Nàng ta chỉ thấy Vân Quán Ninh đang thân mật lau mặt cho Mặc Diệp, hai người nói cười vô cùng hạnh phúc…
Chướng mắt quá!
Trong lòng Tần Tự Tuyết bị đả kích dữ dội, cố nén nỗi chua xót trong lòng, cười gượng nói: “Tình cảm của Minh vương và Minh vương phi đúng là làm người ta phải ngưỡng mộ.”
“Bốn năm trước, ai có thể ngờ được hai người sẽ hạnh phúc vậy chứ?”