Thấy nàng kinh ngạc như vậy, Huyền Sơn tiên sinh vươn tay sờ mặt mình: “Làm sao thế? Một khoảng thời gian không gặp, có phải ta trở nên đẹp trai, nên ngươi không nhận ra ta hay không?”
Nói như vậy, ông đúng thật là Huyền Sơn tiên sinh rồi!
Nhưng sắc mặt của Vân Quán Ninh càng lúc càng kỳ lạ: “Ông thật sự là Huyền Sơn tiên sinh sao?”
“Ta không phải, chẳng lẽ là ngươi?”
Huyền Sơn tiên sinh nghiêng người ngồi xuống, cau mày nhìn nàng: “Đêm hôm khuya khoắt, ngươi tới đây làm gì?”
“Không có gì.”
Vân Quán Ninh không trả lời ông.
Nàng ghé sát vào một chút, cẩn thận nhìn mặt của Huyền Sơn tiên sinh…
Thoạt nhìn, tuy rằng hắn ta khá giống với Huyền Sơn tiên sinh trước kia, nhưng lại không giống lắm. Nhìn chung, thoạt nhìn giống như là thay đổi thành con người khác.
Không bàn tới ngũ quan trên khuôn mặt, hay là khuôn mặt.
Nhưng nhìn kỹ như thế này, hình như thật sự là Huyền Sơn tiên sinh.
Vân Quán Ninh không dám chắc chắn.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới lời mà trước kia Tống Tử Ngư từng nói, gương mặt thật sự của Huyền Sơn tiên sinh, rất ít người nhìn thấy.
Trong tưởng tượng của mọi người, không ai biết dáng vẻ của Huyền Sơn tiên sinh là cái gì, hình dạng của ông trông ra sao…
Một khoảng thời gian không gặp, ấn tượng của Vân Quán Ninh với Huyền Sơn tiên sinh, dường như cũng có chút thay đổi.
Cho nên dáng vẻ của ông, dường như cũng có chút thay đổi.
Vì vậy vừa nãy Vân Quán Ninh mới sợ hãi như vậy!
Nàng đã giải đáp được nghi hoặc trong lòng, lúc này mới cười nói: “Nghe Tống Tử Ngư nói người ở Tích Cốc, cho nên ta mới có ý đến xem thử, có chuyện gì sao thưa tiên sinh.”
“Vậy người biết chưa?”
Huyền Sơn tiên sinh lại lần nữa nằm xuống.
“Chưa biết.”
Vân Quán Ninh lắc đầu, từ trong không gian lấy ra túi cổ vịt gì đó bắt đầu gặm.
Cái hương vị cay kia, Huyền Sơn tiên sinh tham ăn không ngừng nuốt nước miếng.
Vân Quán Ninh gặm đến nhiệt tình: “Nếu tiên sinh ở Tích Cốc, tiếc là những món ăn ngon này! Chỉ có thể để tiên sinh vất vả, nhìn ta ăn rồi.”
Huyền Sơn tiên sinh: “…”
Cái nha đầu thối này, nhất định là cố ý!
Ông nuốt nước miếng, ắn mắt mong chờ nhìn nàng: “Ai nói ta ở Tích Cốc.”
“Chỉ là khoảng thời gian trước, ta tiêu phí một chút công lực, cần phải tới Tích Cốc để phục hồi công lực mà thôi.”
Vừa nói, ông vừa đưa tay lấy cổ vịt: “Cho ta ăn một miếng.”
“Không cho.”
Vân Quán Ninh chụp lấy tay ông, cười gian xảo như một hồ ly nhỏ: “Nếu như tiên sinh thật sự muốn ăn, vậy trả lời ta vài vấn đề.”
Hóa ra là có chuẩn bị mà đến.
Huyền Sơn tiên sinh rất không muốn chịu thua, không bị “mỹ thực kế” của nàng hấp dẫn.
Không biết thế nào, hương vị này thật sự quá thơm!
Vật lộn hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn cúi đầu khuất phục trước món ăn ngon.
“Ngươi nói đi.”
Đôi mắt ông trông mong mà nhìn cổ vịt trong tay nàng.
Hiện giờ ở trước mặt ông và Tống Tử Ngư, Vân Quán Ninh không hề cố kỵ. Bởi vì hai người thầy trò bọn họ, biết rõ lai lịch của nàng, cũng biết nàng có một cái không gian toàn năng thần kỳ.