Vân Quán Ninh ra vẻ vô tội, không hề có ý can ngăn.
Trái lại trong lòng nàng còn gào thét: Phụ hoàng đánh hay lắm, đánh Mặc Diệp không chế vào đâu được!
Mặc Diệp đứng dậy trốn khỏi Mặc Tông Nhiên.
Hắn ngồi xuống đối diện, điều chỉnh lại nét mặt một chút, lúc này mới thản nhiên nói: “Phụ hoàng, quân tử dùng miệng nói lý chứ không dùng tay.”
“Vừa rồi trẫm đã nói trẫm là lão tử của con! Không phải là quân tử trước mặt con!”
Mặc Tông Nhiên hừ lạnh: “Đánh con chủ yếu là để trút giận thôi.”
Mặc Diệp: “…”
Hắn nhớ ra rồi, Mặc Hàn Vũ từ nhỏ đến lớn cũng bị đòn thế này.
Chắc chắn là vì Mặc Tông Nhiên đánh hắn ta trút giận nhỉ?”
Vân Quán Ninh lúc này mới mỉm cười can ngăn… nhưng nụ cười đó, sao lại trông có vẻ hơi giả tạo.
“Phụ hoàng, tức giận hại thân! Vương gia nhà con cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, người đánh như vậy không hay lắm đâu! Bị người hầu nhìn thấy, mặt mũi vương gia nhà con biết để đâu nữa chứ?”
Con dâu cũng đã mở lời rồi, Mặc Tông Nhiên đương nhiên phải nể mặt con dâu.
Thế là ông ngồi ngay ngắn lại, nói: “Quán Ninh, con nói tiếp đi.”
“Con đang nghĩ, hay là chúng ta đưa ra điều kiện”
Vân Quán Ninh đăm chiêu nói: “Không phải Tây Quận muốn cưới công chúa Nam Quận chúng ta, muốn để ngũ công chúa đi hòa thân sao?”
“Được thôi!”
Nàng vỗ tay một cái, còn chưa nói xong, ngoài cửa đã vang lên tiếng của Đức phi: “Được gì mà được? Bốn cũng vừa rồi đã nói rõ ràng rồi, cho dù là Du Du hay Phi Phi cũng không được đi hòa thân!”
“Chuyện hòa thân, bổn cung không đồng…”
Ngay sau đó là hai tiếng “ưm ưm”.
Ngoài cửa vang lên tiếng nói thầm của Lý ma ma: “Nương nương, người đừng nói nữa!”
Nghe thấy có vẻ như Lý ma ma đang bụm miệng Đức phi lại…
Vân Quán Ninh chợt giơ ngón tay cải lên: “Lý ma ma quả nhiên lợi hại!”
Lý ma ma hầu hạ Đức phi nhiều năm, đi theo Đức phi từ trấn nhỏ ở biên cương đến kinh thành, vào cung hầu hạ Đức phi, tính ra bà ta cũng ở bên cạnh Đức phi như người nhà mẹ đẻ về mặt tình nghĩa.
Tuy hai người là chủ tớ, nhưng cũng thân nhau như tỷ muội.
Ngày thường ở Vĩnh Thọ Cung cũng chỉ có Lý ma ma có thể “trấn tĩnh” được Đức phi.
Mặc Tông Nhiên cau mày: “Không phải Đức phi ra ngoài đi dạo rồi sao?”
“Đi dạo gì chứ?”
Đức phi đẩy Lý ma ma ra, từ từ bình tĩnh trở lại, nói: “Hoàng thượng, người đừng tưởng thần thiếp không biết! Người chê thần thiếp ngu xuẩn!”
“Vừa nãy người cố tình đuổi thần thiếp đi!”
Mục đích thật sự bị vạch trần, Mặc Tông Nhiên chợt đỏ mặt: “Trẫm đầu có?”
“Người có mà!”
Đức phi nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn ông: “Thần thiếp muốn ở ngoài cửa nghe thử, rốt cuộc ba người các người đang âm thầm nói gì sau lưng thần thiếp, lại không cho thân thiếp nghe?”
Mặc Tông Nhiên khẽ họ một tiếng.
Làm gì có chuyện gì không cho bà nghe chứ?
Rõ ràng là cho bà nghe, nhưng bà nghe không hiểu!
Cũng không thể nói thẳng rằng bà quá ngốc…
Nếu không thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi”!
“Ninh Nhi, vừa rồi bổn cũng đã nói rất rõ ràng rồi mà nhỉ?”
Đức phi quay đầu nhìn Vân Quán Ninh: “Sao con lại đồng ý cho Du Du đi hòa thân?”
“Chúng ta đều là nữ nhân, nữ nhân với nhau cần gì phải làm khó nhau chứ?”
Vân Quán Ninh ngây người.
Nàng còn chưa nói gì mà!
Nàng đồng ý để Mặc Du Du đi hòa thân lúc nào?
“Mẫu phi người có thể nghe con nói hết không?”
Vân Quán Ninh không biết làm thế nào, kiên nhẫn giải thích cho bà: “Ý của con là, Tây Quận muốn làm tắc kè bông, vậy chúng ta sẽ khiến bọn chúng không thể đổi màu được!”
Với lời giải thích tận tâm của nàng, hiển nhiên không thích hợp với đầu óc của Đức phi.
Vẻ mặt bà đầy nghi ngờ: “Đang yên đang lành, sao lại nói đến tắc kè bông rồi?”
“Nói thật, bổn cung bây giờ vẫn chưa hiểu, tắc kè bông là thứ gì đó!”
Vân Quán Ninh không nói nên lời: “…”
Quả nhiên, suy nghĩ của Đức phi không cùng tần số với bọn họ.
Mặc Tông Nhiên hắng giọng nói: “Ái phi, hay là nàng lại ra ngoài đi…”