Mặc Diệp chần chừ một lát.
Mặc Tông Nhiên lập tức cau mày: “Các con liếc mắt đưa tình cái gì?”
“Phụ hoàng.”
Mặc Diệp lúc này mới nghiệm giọng nói: “Còn hơn hai tháng nữa là sinh thần của mẫu phi. Nhi thần và Ninh Nhi đã bàn bạc với nhau, định cho mẫu phi gặp Viên Bảo.”
“Vậy sao?”
Mặc Diệp chợt ngẩn ra.
Có thể thấy ông không ngờ Mặc Diệp và Vân Quán Ninh lại muốn bàn chuyện này với ông.
“Không phải các con nói, Đức phi không giữ được bí mật sao?”
Trước đây ở hành cùng, Vân Quán Ninh còn nhấn mạnh nhiều lần, không thể để Đức phi biết chuyện này.
Có trời mới biết khoảng thời gian này, Mặc Tông Nhiên vất vả nhẫn nhịn biết bao nhiêu trước mặt Đức phi… nhất là mỗi lần Đức phi nhắc đến trước mặt ông, Mặc Nhi và Ninh Nhi thành thân mấy năm vẫn chưa có con…
Mặc Tông Nhiên thật muốn nói cho bà biết: Nàng đã có cháu trai rồi!
Nhưng nghĩ đến sự an nguy của Viện Bảo, Mặc Tông Nhiên đã có nhẫn nhịn!
Mỗi lần xuất cũng gặp Viên Bảo, ông đều “chơi chiêu” với Đức phi.
Bây giờ nghe bọn họ nói như vậy…
Mặc Tông Nhiên thầm xoa tay: “Kể ra thì cũng đã lâu trẫm không gặp Viên Bảo bảo bối rồi. Hay là hôm nào các con lén đưa cháu trai của trẫm vào cung đi?”
“Trẫm sại Đường An Bổn làm rất nhiều đồ chơi mới lạ, còn chưa kịp tặng cho Viên Bảo bảo bối nữa đó!”
Nghe xong, Vân Quán Ninh kinh ngạc: “Phụ hoàng, không phải Đường An Bổn là Thu Quan Chính trong Ngũ Quan Chính của Khâm Thiên Giám sao?”
Tổng Tử Ngư là Giám Chính Khâm Thiên Giám, bên dưới còn có đủ loại tiểu quan.
Đương nhiên những tiểu quan này bình thường đều không nhìn thấy bóng dáng của Tống Tử Ngu.
Hoàn toàn không biết rốt cuộc Giám Chính của bọn họ trông như thế nào…
Ngũ Quan Chính, tên gọi tắt là “Xuân, Hạ, Trung, Thu, Đông Quan Chính”.
Con Đường An Bổn là Thu Quan Chính.
Vị Đường Quan Chính này thông minh khéo léo, rất giỏi làm các dụng cụ và vũ khí bằng gỗ.
Tổng Tử Ngư không xuất hiện, bình thường Khâm Thiên Giám cũng không có chuyện gì lớn. Vừa mới qua mùa thu, Đường An Bổn càng nhãn rỗi hơn, mỗi ngày đều ở Khâm Thiên Giám làm đồ thủ công.
May mà được Mặc Tông Nhiên phát hiện ra.
Sau đó ông bắt Đường An Bổn làm rất nhiều món đồ chơi mới lạ mà trẻ con thích.
“Đúng vậy!”
Mặc Tông Nhiên gật đầu: “Đường An Bổn là Thu Quan Chính, sao vậy?”
Vân Quán Ninh cạn lời: “Phụ hoàng, người lại bảo Đường Quan Chính người ta đi làm đồ chơi cho Viên Bảo sao? Khâm Thiên Giám này rảnh rỗi vậy sao? Như vậy không hay lắm đầu!”
“Có gì mà không hay chứ?”
Mặc Tông Nhiên khẽ hừ: “Tống Tử Ngư cũng không xuất hiện, dù sao bọn họ cũng rảnh rỗi không có việc gì làm.”
“Bảo họ làm đồ chơi cho cháu trai bảo bối của trẫm, đó là may mắn của họ!”
Vân Quán Ninh: “…”
Mặc Diệp đa nghi, không nhịn được hỏi: “Phụ hoàng, Đường Quan Chính biết sự tồn tại của Viên Bảo không?”
“Trẫm ngốc vậy sao? Đi nói cho người ngoài biết sự tồn tại của Viện Bảo?”
Mặc Tông Nhiên chán ghét nhìn hắn một cái: “Đường An Bổn từng hỏi nhiều lần, trẫm cũng đã trả lời. Trẫm nói hiện tại trẫm chưa có cháu trai, lẽ nào sau này không có sao?”
Vì vậy, Đường An Bổn bị chặn họng nói không nên lời.
Thật không ngờ, trong hoàng thất bọn họ đã có hoàng trưởng tôn từ lâu!
“Đề nghị vừa rồi của các con, trẫm đồng ý rồi.”
Mặc Tông Nhiên đăm chiêu nói: “Tuy Đức phi nhanh mồm nhanh miệng, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của Viện Bảo, trẫm tin Đức phi chắc chắn sẽ giữ bí mật tuyệt đối!”
Hai người xuất cung, chạy thẳng đến Cố gia đón Viên Bảo.
Cả đêm không gặp, Vân Quán Ninh rất nhớ con trai bảo bối!
Vừa vào Cố gia, nghe nói Cố Bá Trọng có chuyện đã ra ngoài, Cố Minh thì về phòng thay y phục.
Viên Bảo ngồi trên rào chắn trước cửa đại sảnh, đội cái mũ hổ con, đeo khăn quàng cổ cũng hình hổ con.
Viên Bảo đang đung đưa cái chân nhỏ, vẻ trông ngóng chờ đợi nhìn ra cửa…
Thấy Vân Quán Ninh và Mặc Diệp xuất hiện, thằng bé lập tức nhảy xuống khỏi rào chắn.
Rào chắn cao hơn một mét, thấy thằng bé cứ nhảy xuống như vậy, Vân Quán Ninh bị dọa hết hồn, không khỏi giật mình thốt lên một tiếng rồi nhào tới: “Con trai con làm gì vậy?”
Sợ con trai ngã bị thương, nàng định làm đệm thịt đỡ lấy Viên Bảo.
Nào ngờ Viên Bảo đứng vững trên mặt đất, Vân Quán Ninh lại “phanh” không kịp, trượt chân ngã trên mặt đất.
Mặc Diệp định đưa tay kéo nàng lại cũng không kịp!