“Sao mấy người biết đó là con riêng của lão thất?”
Ông ấy hỏi.
Triệu hoàng hậu vội vàng nói: “Diên Nhi tận mắt nhìn thấy! Ánh mắt lão thất nhìn hài tử đó tràn đầy tình phụ tử, chắc chắn không thể sai được!”
“Hoàng thượng, đây là chuyện đại hó!”
Bà ta cố nặn ra một nụ cười.
Chỉ là nụ cười đó nhìn thể nào cũng thấy có vẻ gượng gạo: “Hoàng thượng, bây giờ hoàng tử
ít ỏi.”
“Diên Nhi và Phong Nhi cũng chỉ sinh được nữ nhi. Trong hoàng thất vẫn chưa có nam hài tử, mặc dù hài tử này là con riêng nhưng cũng coi như là hoàng trưởng tôn…”
Bà ta đắm chìm trong lời nói của mình mà không hề chú ý đến vẻ mặt của Mặc Tông Nhiên.
“Theo ý thần thiếp chi bằng tìm ra mẫu thân của hài tử đó.”
Triệu hoàng hậu càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này quá hay!
Tìm ra mẫu thân của hài tử đó vừa khiến Mặc Tông Nhiên lại phải hạ chỉ phong làm trắc
phi…
Vừa khiến Vân Quán Ninh hiểu rõ cảm giác khi nam nhân của mình cũng trở thành phu quân của người khác!
Càng nghĩ Triệu hoàng hậu càng vui mừng: “Hoàng thượng, tốt xấu gì người ta cũng đã sinh con cho lão thất! Thêm con cháu cho hoàng thất chúng ta, là đại công thần!”
“Cho dù thế nào cũng không thể để người ta đau khổ, nếu không chẳng phải là hoàng thất chúng ta ức hấp người khác sao?”
“Chính là đạo lý này.”
Mặc Tông Nhiên trầm ngâm gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Triệu hoàng hậu Mặc Tông Nhiên thầm cảm thấy buồn cười.
Nếu như để bà ta biết được cái gọi là con riêng thực ra chính là hoàng trưởng tôn danh chính ngôn thuận.
Người mà bà ta cho là mẫu thân của đứa con riêng thực ra chính là Minh Vương phi danh
chính ngôn thuận…
Đến lúc đó liệu Triệu hoàng hậu có đập đầu vào tường tự sát vì không chịu nổi đả kích này không?
Mặc Tông Nhiên mỉm cười trầm ngâm.
Thấy ông ấy dễ dàng tin lời bà ta, hình như còn đồng tình với đề nghị của mình Triệu hoàng hậu vui mừng khôn xiết: “Hoàng thượng, thân thiếp thực lòng thấy mừng cho lão thất!”
Bà ta vui đến mức muốn giết chết Mặc Diệp, giết chết thằng ranh đó!
Hai huynh đệ Diên Nhi và Phong Nhi chỉ có ba nữ nhi.
Vậy mà tên cẩu Mặc Diệp lại có con riêng!
Sao Triệu hoàng hậu có thể chịu được đả kích này?
Bà ta mỉm cười rơi nước mắt: “Hoàng thượng, thân thiếp thực sự rất vui! Cuối cùng hoàng thất có nam hài tử rồi, hoàng thượng cũng có thể yên tâm rồi!”
Vẻ mặt ông ấy vui mừng tự hào: “Trầm cũng rất vui mừng!”
Hoàng trưởng tôn của ông ấy, Viện Bảo bảo bối của ông ấy là một đứa trẻ thông minh lanh lợi đánh yêu…
Ông ấy dùng tất cả những tính từ đẹp đẽ nhất trên đời để miêu tả về bảo bối tốn nhi!
Như vậy vẫn chưa đủ!
Ông ấy muốn dành tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời cho Viên Bảo bảo bối!
Thấy ông ấy vui mừng như vậy trái tim Triệu hoàng hậu lập tức trở nên buốt giá.
Chẳng qua chỉ là một đứa con riêng thôi mà!
Hoàng thượng có thể vui mừng đến mức như vậy… Sớm biết sẽ như vậy không biết bây giờ để Diên Nhi và Phong Nhi nạp thiếp sinh thêm vài đứa hài tử liệu hoàng thượng có vui không?
Sớm biết vậy mấy năm nay đã sớm nạp thiếp cho Diên Nhi và Phong Nhi.
Nam cung Nguyệt và Tần Tự Tuyết đúng là hai phế vật chẳng sinh được nhi tử, chỉ chiếm chỗ người khác.
Triệu hoàng hậu run lên vì tức giận.
Thấy vậy Mặc Tông Nhiên tỏ vẻ nghi ngờ: “Hoàng hậu, nàng sao vậy?”
“Chẳng lẽ nàng cũng vì vui quá nên mới kích động như thế này sao?”
Triệu hoàng hậu định thần lại gượng cười nói: “Đúng vậy hoàng thượng! Nhưng chuyện con riêng vẫn chưa chắc chắn! Thần thiếp nghĩ hoàng thượng vẫn nên điều tra rõ ràng trước rồi lại nói?”
“Nếu như thực sự là con riêng của lão thất vậy nhất định không thể để mẫu thân của hài tử này chịu ấm ức.”
“Trầm biết rồi.”
Mặc Tông Nhien cầm tách trà lên, hạ lệnh đuổi khách: “Ý của hoàng hậu trẫm hiểu rồi, trẫm sẽ lập tức phái người điều tra rõ chuyện này”
“Nếu như hoàng hậu không có chuyện gì vậy thì trở về trước đi.”
Trong lòng Triệu hoàng hậu khó chịu và hoang mang, bà ta hận không thể lập tức trở về Khốn Ninh Cung đập phá đồ đạc.
Vì vậy bà ta cũng không ở lại lâu đứng lên cáo từ.
Bà ta vừa bước đi nụ cười trên mặt của Mặc Tông Nhiên lập tức biến mất: “Xem ra hoàng hậu đã bắt đầu nghi ngờ chuyện này rồi! Lão đại đã thấy Viên Bảo, e là chuyện này không thể giấu lâu được nữa!”
Tô Binh Thiện gật đầu, ông ta lo lắng nói: “Đúng vậy thưa hoàng thượng! Bây giờ người định làm thế nào?”