Mặc Hồi Diên phát hiện ra sự tồn tại của Viên Bảo, hắn ta còn cố tình thăm dò …
Vậy nên hắn ta nhất định sẽ thông báo việc này cho Triệu hoàng hậu biết.
Để bảo vệ con trai của mình, Vân Quán Ninh sẽ không tiếc gì hết!
Nàng nhìn Triệu hoàng hậu vừa ngã xuống đất hôn mê, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Nhìn thấy Triệu hoàng hậu ngất đi, Mặc Tông Nhiên xoay người rời đi: “Quán Ninh, một lát con đến Ngự Thư Phòng! Trẫm sẽ hỏi rõ con về bệnh tình của hoàng hậu.”
“Vâng, phụ hoàng”
Vân Quản Ninh ngoan ngoãn trả lời.
Sau khi nhiều người kính cẩn tiễn Mặc Tông Nhiên đi, Vân Quán Ninh đứng dậy.
Cảm nhận được rằng có một ánh mắt mạnh mẽ đang nhìn chằm chằm vào nàng từ phía sau … Vân Quán Ninh đột ngột quay lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Nam Cung Nguyệt.
Không ngờ nàng sẽ đột ngột quay lại, đôi mắt Nam Cung Nguyệt nhíu chặt.
Nàng ta hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.
Vân Quán Ninh thầm cười nhạt.
Nam Cung Nguyệt này, trước kia là người hiền lành, rộng lượng, hiểu biết rộng rãi, vốn tưởng là một người tốt. Ai biết rằng nàng ta tiếp cận nàng là có mục đích!
Nghĩ kỹ thì cũng đúng.
Nam Cung Nguyệt là công chúa của Đông Quận.
Lấy chồng xa xứ ở Nam Quận, nếu không có một chút thủ đoạn, làm sao có thể an toàn đứng vững ở Nam Quận.
Nam Cung Nguyệt này, quả thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Trên môi Vân Quán Ninh nở một nụ cười: “Đại tẩu, mấy ngày trước ta mới có mấy bức tranh thêu hai mặt rất đẹp, hay là mai đại tẩu đến xem thử, chúng ta cùng nhau nghiên cứu?”
Nam Cung Nguyệt chột dạ, miễn cũng cười: “E là gần đây ta không có thời gian…”
Nụ cười của nàng ta hơi nhợt nhạt.
“Vậy sao? Vậy hay là ngày mai ta mang theo bức tranh thêu hai mặt đến Sở Vương Phủ tìm tẩu?”
Vân Quản Ninh tiếp tục hỏi.
“Ta, ta…”
Dưới sự căng thẳng, Nam Cung Nguyệt trợn mắt cũng ngất đi!
May mắn thay, Chu Oanh Oanh đã nhanh tay nhanh mắt đỡ nàng ta, tránh Nam Cung Nguyệt ngã thẳng xuống đất.
Nhận thấy được sự kỳ lạ giữa hai người, Chu Oanh Oanh tò mò liếc nàng một cái: “Ninh nhi, đang yên đang lành sao đại tẩu lại ngất đi?”
Phản ứng của nàng ta có chậm đến đâu đi nữa, vừa rồi cũng nhận ra rằng Vân Quán Ninh đang gây hấn với Nam Cung Nguyệt.
Trong ấn tượng của nàng ta, Vân Quán Ninh không phải là người như vậy!
Ba chị em dâu họ, tình cảm cũng không tệ mà phải không?
Tại sao đột nhiên nàng lại đối xử với Nam Cung Nguyệt…
Tần Tự Tuyết lập tức cười nhạt: “Minh Vương phi thật là quá kinh người! Một giây trước khiến cho hoàng hậu tức ngất đi, một giây sau lại khiến đại tẩu tức ngất đi.”
“Quả là cao thủ!”
“Cho nên?”
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn nàng ta.
Mặc Tông Nhiên không ở đây, Triệu hoàng hậu hôn mê chưa tỉnh.
Trước mắt, chỉ có mấy chị em dâu họ đứng trong điện.
“Cho nên người thật là càn quấy! Hoành hành ngang ngược trong cung, không coi ai ra gì.”
Hai má Tần Tự Tuyết nhíu chặt: “Tiếp đến người muốn dạy dỗ ai? Ta?”
“Tam Vương phi quả thật là tự mình biết mình! Biết tiếp đến ta muốn dạy dỗ người. Vậy thì bổn Vương phi có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi phải cẩn thận một chút! Con người ta thù rất dai, không bao giờ thủ hạ lưu tình.”
Vân Quán Ninh tiến lại gần và cười nhẹ.
Sau khi bị dọa, Tần Tự Tuyết lùi lại một bước, hốt hoảng thu lại ánh mắt: “Vân Quản Ninh, ngươi đừng có quá láo xược.”
“Ta láo xược thì sao? Ngươi cắn ta?”
Thấy Vân Quán Ninh rắn mềm đều không được, Tân Tự Tuyết căm hận vô cùng.
Nàng ta đưa Vân Đinh Lan qua, che trước mặt mình: “Vân Trắc phi, ta với người cùng nhau! Bổn cung chịu nhục, ngươi còn không mau lên.”
“Cái gì? Ngươi muốn Vân Trắc phi cùng người chịu nhục?”