Mặc Diệp bước đến, thấy vẻ mặt Vân Quán Ninh hơi ngơ ngác, hắn không nhịn được hỏi: “Ninh Nhi, sao vậy?”
Thấy dáng vẻ nàng như vậy, Mặc Diệp còn tưởng nàng không muốn nhìn thấy hắn.
Một tay bế Viên Bảo, một tay hắn xoa mặt Vân Quán Ninh nói: “Sao sắc mặt lại bí xị như vậy? Bổn vương đến đón hai người muộn quá sao?”
Nói xong cũng không đợi Vân Quán Ninh trả lời, hắn nghiêm túc giải thích: “Có chút chuyện nên phải nán lại.”
“Phụ hoàng không cho đi.”
Vân Quán Ninh khôi phục lại tinh thần.
Mặt nàng bí xị khi nào?
Chỉ là đang nghĩ đến một số chuyện, ánh mắt nàng nhìn về phía Mặc Phi Phi sau lưng hắn: “Phi Phi, sao không vào đây? Đứng ngây ra đó làm gì?”
“Muội…”
Vào lúc Vân Quán Ninh còn đang thẫn thờ, nụ cười trên mặt Mặc Phi Phi đã vụt tắt.
Nàng ta chậm chạp bước vào, đáp: “Thất tẩu tẩu, tỷ sao vậy?”
Nàng ta tinh ý nhận ra dường như Vân Quán Ninh có tâm sự gì đó.
“Không có gì, qua một khoảng thời gian nữa chính là sinh thần của mẫu phi. Tỷ và thất ca ca muội còn phải đi chuẩn bị lễ quà cho mẫu phi, muội đi cùng bọn tỷ đi, hay là…”
Còn chưa dứt lời đã bị Mặc Phi Phi ngắt ngang: “Hai người đi trước đi!”
Giọng điệu nàng ta hơi gấp gáp.
Lời vừa nói ra chợt im bặt, dừng lại một chút nàng ta mới dè dặt nói: “Muội có chuyện muốn nói với Cố nhị gia.”
“Vậy bọn tỷ đi trước đây.”
Vân Quán Ninh cười nói: “Cữu cữu, người phải tiếp đãi Phi Phi thật tốt đó.”
Vẻ mặt Cố Minh vẫn hiền hòa như cũ.
Mặc Diệp lại không vui, cau mày nói: “Phi Phi, không phải muội nói với bổn vương đến đây đón thất tẩu tẩu và Viên Bảo sao? Bây giờ sao lại không đi nữa?”
“Muội là một cô nương, sao có thể ở một mình với cữu cữu chứ?”
Cô nam quả nữ, còn ra thể thống gì!
Thấy vẻ mặt Mặc Phi Phi lúng túng, Vân Quán Ninh cười nói: “Chàng nói gì vậy? Không phải vừa rồi chàng cũng đã nói rồi sao, đây là cữu cữu của chúng ta, cũng chính là cữu cữu của Phi Phi!”
“Phi Phi cũng là vãn bối của cữu cữu, như vậy thì có chuyện gì chứ?”
Nàng kéo tay Mặc Diệp đi ra khỏi cửa: “Đi thôi.”
Mặc Diệp lúc này mới miễn cưỡng đi theo nàng, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn Mặc Phi Phi.
“Phụ thân giá, mẫu thân, chúng ta về nhà sao?”
Câu hỏi của Viện Bảo đã ngắt ngang dáng vẻ đi dăm ba bước ngoài đầu lại nhìn một lần của Mặc Diệp.
Vân Quán Ninh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy đôi mắt Viên Bảo không giấu nổi sự vui mừng, nhưng lại hơi dè dặt giống như không dám tin rằng thằng bé có thể về nhà.
Nghĩ đến những lời vừa nãy của con trai…
Trong lòng nàng vô cùng xót xa.
“Ừm!”
Nàng nắm lấy tay Viên Bảo, nói: “Phụ vương và mẫu thân đưa con về nhà!”
Mặc Diệp lập tức mỉm cười rạng rỡ.
Thấy gương mặt tuấn tú cười tươi như hoa của hắn, Vân Quán Ninh cũng bật cười theo.
“Ôi! Con có thể về nhà rồi! Con có thể ở chung với phụ thân giả và mẫu thân rồi!”
Viên Bảo rất vui vẻ, giơ cánh tay nhỏ nhắn lên reo hò.
Nhưng nụ cười trên mặt thằng bé đã nhanh chóng biến mất, lo lắng thấp thỏm hỏi: “Nhưng
mẫu thân, các đại bá phụ có làm gì không? Có phải con sẽ trở thành phiền toái cho hai người không?”
Nghe xong, nụ cười của Mặc Diệp chợt cứng đờ, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi!
“Viên Bảo.”
Hắn rất nghiêm túc nói: “Con là con trai của phụ vương và mẫu thân.”
“Cho dù là lúc nào, con cũng không phải là gánh nặng của ta và mẫu thân, càng không phải là phiền toái! Con chính là bảo bối trân quý của bọn ta, là nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất của Mặc gia chúng ta, con là hoàng trưởng tôn cao quý có một không hai, con hiểu chưa?”
“Con hiểu rồi, phụ… phụ thân giả.”
Viên Bảo có vẻ như hiểu nhưng lại không hiểu.
Tiếng “phụ vương” đến miệng lại cố gắng nuốt xuống, đổi thành “phụ thân giả”.
Làm Mặc Diệp mừng hụt một phen.
Tuy Viên Bảo thông minh hơn những đứa trẻ bình thường, nhưng dáng vẻ thích nói đạo lý như vậy, Mặc Diệp vẫn hơi khó chấp nhận được.
Có lẽ là vẫn luôn giấu thằng bé trong vương phủ không cho gặp người khác, cũng có lẽ là chốc chốc lại giấy thằng bé ở Cố gia…
Vì vậy Viên Bảo tuổi còn nhỏ nhưng rất nhạy cảm.
Vân Quán Ninh ngoảnh mặt đi chỗ khác, hốc mắt ửng đỏ.
Nàng còn chưa mở miệng hỏi có muốn để Đức phi gặp Viên Bảo không, đã nghe Mặc Diệp nói: “Ninh Nhi, bổn vương có chuyện muốn bàn bạc với nàng.”
“Sinh thần của mẫu phi là thời điểm tốt nhất để thông báo khắp thiên hạ chúng ta có con trai, nàng thấy thế nào?”
Hắn dùng giọng điệu bàn bạc chứ không phải trực tiếp đưa ra quyết định.
Chuyện này đối với nam nhân đầu gỗ cứng rắn như Mặc Diệp mà nói đã là sự thay đổi rất lớn.
Một nhà ba người lên xe ngựa.
Vân Quán Ninh ôm Viên Bảo, không trả lời Mặc Diệp, trái lại cúi đầu kiên nhẫn dịu dàng hỏi Viên Bảo: “Con trai, con thấy thế nào?”
“Con muốn quang minh chính đại ở cùng hoàng tổ phụ không? Muốn gặp Đức phi tổ mẫu của con không?”
“Còn có những người khác nữa, con muốn qua lại với bọn họ không?”
Nàng tôn trọng lựa chọn của con trai!
“Mẫu thân, con có thể thật sao?”
Hai mắt Viên Bảo lấp lánh đầy phấn chấn: “Con nhớ hoàng tổ phụ rồi! Đã lâu không gặp hoàng tổ phụ rồi đó!”
“Vậy là nhớ rồi à?”