Mặc Diệp Vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng: “Đêm qua nàng cả đêm không ngủ, để bổn vương chăm sóc Viên Bảo, nàng ở trong xe ngựa nghỉ ngơi một chút đi.”
Nói rồi hắn và Vân Quán Ninh đổi vị trí, hắn tới chăm sóc Viên Bảo.
Vân Quán Ninh cũng không từ chối, nàng dựa vào vai hắn ngủ một lúc.
Bây giờ không nghỉ ngơi đầy đủ thì vào cung lấy đâu ra tinh thần và sức lực đối mặt với bao người?
Chưa được bao lâu, xe ngựa đã vào cung rồi.
Không giống với trước kia, hôm nay xe ngựa của Minh Vương Phủ không dừng bên ngoài Ngọ Môn. Mà là từ bên phải Ngọ Môn trực tiếp chạy vào, cả quãng đường chưa từng dừng lại.
Xe ngựa chạy thẳng đến Ngự Thư Phòng, bụi bặm bay mù mịt.
Nhìn thấy cảnh này, không ít đại thần đang vào cung thượng triều thảo luận sôi nổi.
Vân Chẩn Tung vuốt chòm râu, ông ta trầm ngâm nhìn theo chiếc xe ngựa chạy qua bên cạnh.
“Chiếc xe vừa chạy qua, là xe ngựa của Minh Vương Phủ đúng không?”
“Minh Vương cũng quá không có phép tắc gì rồi! Trong cung có lệnh cấm xe ngựa chạy vào, đây không phải là ngang nhiên chống lại quy tắc trong cung sao?”
“Đến nay Sở Vương âu sầu lo lắng vì Sở Vương phi xảy ra chuyện, Hàn Vương bị cấm túc, Tam vương gia bị lưu đày, Chu Vương mắc bệnh nặng, cũng chỉ có Minh Vương có thể gánh vác trọng trách to lớn này! Chẳng lẽ Minh Vương ỷ vào điểm này nên mới không kiêng nể gì cả?”
Mặc Hồi Phong là đi làm Thủ Sơn đại vương chứ không phải bị lưu đày.
Nhưng trong mắt những triều thần này…
Có khác gì so với lưu đày?
“Minh Vương đây đâu phải là không kiêng nể gì cả? Rõ ràng là ỷ sủng mà kiêu! Chính là ý vào sự coi trọng hiện giờ của Hoàng thượng với ngài ấy!”
Một câu nói nhận được sự gật đầu phụ hoạ của tất cả mọi người, ai ai cũng nói đúng.
Xe ngựa của Minh Vương Phủ rất nhanh đã tới bên ngoài Ngự Thư Phòng.
Lúc này Mặc Tông Nhiên vừa mới dậy, Tô Binh Thiện đang hầu hạ ông ấy chải đầu rửa mặt.
Nghe thấy âm thanh xe ngựa bên ngoài…
Vẻ mặt ông ấy đầy kinh ngạc: “Đây là ai? Sáng sớm đã đánh xe ngựa đến ngoài cửa Ngự Thư Phòng của trẫm?”
Tô Binh Thiện cũng cảm thấy sửng sốt, ông ta bèn vội ra ngoài kiểm tra xem.
Vừa đi đến cửa thì gặp Mặc Diệp đi vào: “Ôi, thì ra là Minh Vương! Sao ngài lại đến Ngự Thư Phòng? Hoàng thượng vừa mới dậy!”
Trong tình huống bình thường thì Mặc Diệp vào cung sẽ trực tiếp đến Cần Chính Điện.
Ai biết được hôm nay vậy mà đến tận Ngự Thư Phòng?
Mặc Tông Nhiên đang súc miệng.
Thấy người đến là Mặc Diệp, ông ấy nhổ nước súc miệng ra: “Con to gan thật! Bây giờ con làm việc ngày càng bừa bãi rồi, vậy mà dám cho xe ngựa chạy đến Ngự Thư Phòng!”
Mặc Diệp hành lễ: “Không chỉ có một mình nhi thần ngồi xe ngựa đến.”
“Trẫm biết, còn có Quán Ninh!”
Hai người này lúc nào cũng vào cung cùng nhau, ngoài Mặc Diệp thì chắc chắn còn có Vân Quán Ninh.
“Con đừng tưởng trẫm không làm gì được nó, thì sẽ không truy cứu tội hai đứa coi thường phép tắc trong cung, ngang nhiên ngồi xe ngựa vào cung, thật là làm càn!”
Hai người này khoa trương như vậy, bị bá quan văn võ nhìn thấy thì…
Ông ấy còn có thể bao che kiểu gì?
Chẳng lẽ còn có thể dẫn đầu coi thường phép tắc trong cung, nói con trai con dâu của ông ấy làm đúng?
“Hôm nay các con làm vậy là không đúng, để ngăn chặn lời đồn thổi của mọi người, trẫm vẫn phải phạt các con.”
Mặc Tông Nhiên nhận lấy khăn tay Tô Bỉnh Thiện đưa tới, nhẹ nhàng lau tay.
“Không chỉ có Ninh nhi và nhi thần”
Mặc Diệp cố ý chỉ nói một nửa.
Mặc Tông Nhiên nhướng mày: “Ô? Không chỉ có hai đứa? Còn ai nữa? Chẳng lẽ Ninh nhi có thai rồi? Nếu là có thai rồi, hôm nay trẫm sẽ không truy cứu tội danh của hai đứa nữa!”.
Mặc Diệp: “..”
“Phụ hoàng vẫn là tự mình nhìn đi.”
Hắn đưa tay chỉ về hướng cửa, chỉ thấy cạnh Vân Quán Ninh ló ra một thằng bé chưa đến bốn tuổi đang nhìn vào.
Thấy bốn phía không có người, nàng ôm Viên Bảo nhanh chóng đi vào Ngự Thư Phòng.
Bộ dáng đó y hệt kẻ buôn người trộm con nhà người ta vậy…
Động tác của nàng liền mạch lưu loát như mây trôi nước chảy, đến nỗi Mặc Tông Nhiên cũng không nhìn rõ trong lòng nàng đang ôm thứ gì đã thấy nàng vào Ngự Thư Phòng rồi.
“Hai đứa con lại muốn…”
Còn chưa nói hết lời đã nghe thấy một âm thanh ngây thơ vang lên giòn tan: “Hoàng tổ phụ!”
Ngay sau đó, một bóng dáng nhỏ bé lao vào lòng Mặc Tông Nhiên.
Nhân lúc ông ấy còn chưa hoàn hồn, Viện Bảo nhảy vọt lên, như một chú khỉ treo chặt trên người ông.
Thằng bé vòng tay ôm cổ Mặc Tông Nhiên, khuôn mặt nhỏ cọ cọ lên mặt ông ấy: “Hoàng tổ phụ, con nhớ người quá đi mất!”
Não Mặc Tông Nhiên trống rỗng trong chốc lát.