Chương
Trong đầu đầy những suy nghĩ lung tung, cơn buồn ngủ ập đến.
Phó Sơn mê man chìm vào giấc ngủ, sau khi tỉnh dậy mặt trời đã lên cao.
Trong lúc mê man, mơ hồ có người ở trong ngực hän rất lâu, chặm mặt vào yết hầu của hẳn.
Phó Sơn buộc mình phải mở mắt và nhìn vào đôi mắt đang cười của Lạc Thiên Ý.
“Người làm gì vậy?”
“Không có gì, cảm thấy bộ dạng này của ngươi thật đẹp, cho nên muốn nhìn vài cái thôi. Phụ mẫu ngươi có phải đều rất đẹp không?”
Phú Sơn ngoảnh mặt đi: “Không phải, bọn họ từ rất sớm đã qua đò “Ô” Nếu là những người khác nghe nói như vậy, đại khái muốn nói vài câu có lỗi.
Chỉ là Lạc Thiên Ý không có nửa câu xin lỗi, bình tĩnh nói: “Mẫu phi ta cũng rất sớm đã qua đời, phụ hoàng cũng ra đi được mấy năm”
Phú sơn không phắn ứng lại nàng, Lạc Thiên Ý cũng không giận, cười hì hì đưa mặt hắn lại đây: “Chờ chúng ta lần này trở về liền đại hôn có được không?”
Đại hôn?
Phú Sơn nhíu mày: “Thần thiếp cũ của ngươi từ Vinh Dương qua đời.
Không phải là quốc tang sao? Làm sao có thể tổ chức hôn lễ.”
Bổn cung chỉ cần giữ chữ hiếu cho Thái phi một tháng là được rồi, chuyện đã qua rồi thì sẽ không có gì đáng ngại.”
Nàng duỗi ngón tay đếm từng cái một: “Bản cung muốn cho Tú nương trong cung thêu một bộ giá y đẹp nhất, ở trên mặt thêu ngũ sắc cùng bạch hạc, ngươi thích mẫu nào, chọn giống ta có được không, lại để cho ca cơ của thanh nhạc phường luyện tập vũ đạo cho thật tốt, biẻu diễn tiết mục trong ngày đại hôn….”
Lạc Thiên Ý nói hăng say, Phú Sơn lại nhịn không được nghĩ, nếu hẳn và La Kiều Oanh thành thân, thì sẽ như thế nào.
La Kiều Oanh nhất định sẽ mặc giá y màu đỏ, yểu điệu gọi hắn là Phú đại ca.
Làn da trảng như ngọc của nàng ấy, dưới giá y màu đỏ, nhất định xinh đẹp không giống người trong nhân gian Hai người năm bên nhau suy nghĩ miên man, bên ngoài có người lớn giọng nói: “Công chúa, xe ngựa của bệ hạ đã tới ngoài phủ”
Lạc Thiên Ý lập tức ngời dậy: “Mau lên, bệ hạ tới rồi.”
Phú Sơn thu dọn y phục của mình một cách nặng nề và bước ra ngoài với nàng.
Lý Mặc lúc này đã ngồi trong chính điện, hắn đi tới, hỏi Chấp vương: “Những người mà ngươi bắt được đêm đó ở đâu? Mang bọn họ đi gặp trâm”
Chấp vương cẩn thận bồi tội: “Bệ hạ, vốn dĩ người đang ở đay giam dữ cẩn thận, chính là Lạc Thiên Ý kiên quyết thả họ ra, ai cũng ngăn không được, cho nên, hai người kia đã được thả rồi.”
Lý Mặc cau mày: “Lạc Thiên Ý đường dường là công chúa vì sao lại thả hai người của Thiết Ngô Quân, chẳng lẽ nàng quen biết bọn họ?”
“Lạc Thiên Ý không quen, có thể là người nam nhân mà Lạc Thiên Ý mang về có quen biết, Lạc Thiên Ý cực kì thích nam nhân kia, còn muốn cho hẳn làm phò mã, hai người đó lúc này con đang ngủ cùng nhau ở trong phòng.”
Lý Mặc chỉ cảm thấy hoang đường vô cùng, đang muốn phát tác, ngoài của vang lên giọng của Lạc Thiên Ý.
“Bệ hạ, ngài tới rồi”
Phú Sơn đi theo Lạc Thiên Ý vào cửa, Lý Mặc đưa lưng về phía bọn họ đứng, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng người nam nhân lớn Chấp vương nhìn thấy Lạc Thiên Ý vội vàng nói: “Mau, công chúa, hai người mà muội kiên trì để cho chạy kia, bệ hạ lúc này muốn gặp người, muội nhanh giải thích một chút”
Lạc Thiên Ý cần cắn môi: “Bệ hạ, bệ hạ, nghe nói người định bắt một đại nhân, nhưng hai người bị bắt chỉ là binh lính bình thường, không có giá trị gì. Giữ lại thì lãng phí thời gian.”
Lý Mặc hờ hững xoay người, lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ai nói cho ngươi, trẫm giữ lại hai người kia không có tác dụng. Hoàng tỷ, ngươi không khỏi quá ngạo mạn ri Phú Sơn lúc này mới nhìn rõ mặt hắn, nhưng sau khi nhìn rõ khuôn mặt đó, trong lòng hắn có chút cảm khái.