Chương
Lạc Thiên Ý nhớ ra, lúc trước Lý Mặc bí mật ra ngoài một thời gian, vậy là hắn đã đi kinh thành Thịnh Khang ở chỗ này gặp Phú Sơn sao?
Bọn họ không phải có mâu thuẫn gì chứ?
Lý Mặc cong khóe môi lạnh lùng: “Nhận được sự chiếu cố của Sơn ca, trẫm vô cùng cảm kích”.
“Bệ hạ nếu đã cảm kích chỉ băng chuyện này đừng truy cứu nữa”
Phú tướng quân, ngươi có phải hiểu lầm rồi không, là người của ngươi phạm tội trước, chạy đến Chấp Vương phủ làm càn nên mới bị bắt.”
Phú Sơn nhìn hẳn một cái: “Trong thành Nam đột nhiên nổi lên lời đồn bốn phía rằng một vị tuyệt sắc hồng y mỹ nhân, người nhà của Thiết Ngô quân vào Chấp Vương Phủ. Đây chẳng phải chữ viết tay của bệ hạ sao? Nghĩ đến thời điểm ngài ở kinh thành, chắc hẳn ngài đã không bỏ lỡ hôn lễ của La soái.”
“Nhưng La Tước không phải đích thân tới sao? Trâm sai người bố trí cạm bẫy để chờ hẳn, nhưng không thấy hắn mắc câu, xem ra trẫm vẫn xem nhẹ khả năng kiềm chế của hắn”
Vào thời điểm này Phú Sơn đương nhiên không nói cho hắn biết người được thả chính là La Tước, điều đó chỉ gây phiền toái cho chính mình Cũng là bởi vì biết bản thân La Tước không bị bắt, cơn giận của Lý Mặc cũng giảm đi một chút Hiện tại vô tình để lại Phú Sơn, chưa hắn là chuyện đúng đản.
Phú Sơn ở Thiết Ngô quân đảm nhiệm chức vị quan trọng, nếu như: Thiết Ngô quân thực sự muốn đưa quân lên Tây Bắc để chiến đấu, sẽ để Phú Sơn dẫn quân.
so với hai con người tầm thường kia, có thể giam lỏng tên phó tướng đã là một may mắn Lý Mặc liếc mắt nhìn Lạc Thiên Ý: “Ngươi thật sự muốn cho phó tướng Thiết Ngô quân làm phò mã sao?”
“Đương nhiên. Bệ hạ, hai người đã phải lòng nhau, chính ngài cũng đã đồng ý. Cũng xin bệ hạ có thể tác thành, những năm gần đây, ta không tìm được người nào xứng đáng làm phò mã. Người trước đã bị hoàng đế và ngài giết chết, tại lân đó ngài đã chấp thuận, lần sau chỉ cần ta phải lòng, không cần biết là ai, thì sẽ cho người đó lấy ta”
Lý Mặc lại nhìn về phía Phú Sơn: “Phú tướng quân, ý ngươi thế nào?”
Phú Sơn nhếch môi: “Bệ hạ có bäng lòng thả thần đi không?”
Lạc Thiên Ý giận đến tím mặt, nhéo hẳn một cái.
Lý Mặc cười lớn: “Thả ngươi ra, không thể dễ dàng như vậy. Bây giờ ngươi ở lại trao đổi, xong sẽ thả ngươi đi, sau này vương phủ Vinh Dương của ta, không phải ai cũng dám xông vào”
“Ta sẽ không bỏ qua đâu” Lạc Thiên Ý tức giận trừng mắt nhìn hẳn: “Ta không quan tâm hắn là ai, dù cho hắn là chủ soái của Thiết Ngô quân, nếu đã đồng ý, thì sẽ không thể đổi”
Lý Mặc đùa cợt gật đầu: “Hoàng tỷ nói có lý, Phú tướng quân thân là quân tử, cũng không nên trêu đùa một nữ nhỉ mới phải. Nếu hoàng tỷ đối với Phú tướng quân một lòng một dạ, thì ta sẽ không ngăn cản, ta có thể tổ chức hôn lễ cho các ngươi”
Lạc Thiên Ý cười cười: “Đa tạ hoàng thượng”
Lý Măc giơ tay lên: “Nhưng mà, nếu Phú tướng quân muốn trở thành phò mã, e răng sẽ không thể trở về Thiết Ngô quân nữa. Về sau, ngươi cũng yên ổn không liên quan đến quân đoàn nữa, chỉ có thể ở cùng công chúa”
Phú Sơn im lặng, Lý Mặc nhắc nhở hẳn: “Nếu không trẫm cũng chỉ có thể giết ngươi, không còn cách nào khác. suy cho cùng dựa vào quan hệ của ngươi với công chúa. trở lại Thiết Ngô quân, ngươi cho rằng họ có còn coi ngươi là người của bọn họ không?”
Hắn đành miễn cưỡng ở lại Phú Sơn nhắm mắt lại, biết mình không thể trốn thoát.
Lý Mặc ném cho hẳn một viên thuốc: “Uống đi”
Phú Sơn cầm trong tay, Lạc Thiên Ý có chút khẩn trương: “Đây là cái gì”
“Loại thuốc có thế làm cho người ta mất đi nội lực, võ công phong tỏa, nếu không Phú tướng quân có võ công cao cường, ai biết sẽ có ngày trốn mất”
Lạc Thiên Ý thở phào nhẹ nhốm, tửm tỉm cười nhìn Phú Sơn: “Mau uống đi”
Phú Sơn không lạnh lùng nuốt viên thuốc.
Rồi sau đó, bụng hắn liền đau đột ngột.