Chương
Chẳng trách, Mộ Dung Bắc Uyên lại lòng dạ ác độc đối xử với mình đến mức độ này, xem ra cả ý định giết nàng ta cũng có.
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên cũng không có lấy chuyện Tuyết Kiến Sầu mà phí lời với Thẩm Hi Nguyệt, hắn tới để nói việc quan trọng.
“Ngươi cảm thấy mình có thể uy hiếp đến bản vương?”
Thẩm Hi Nguyệt sững sờ, lập tức châm biếm: “Không thể sao? Theo ta được biết, trước kia Triệu Khương Lan lo lắng công chúa Văn Hi muốn giết chết ta, nhưng lại thay ta chặn không ít tai họa. Bằng không trước khi ta gặp chuyện lớn, ngươi chắc chắn cũng gặp xui xẻo theo.”
Mộ Dung Bắc Uyên không phủ ni trái lại gật đầu.
“Ngươi nói không sai. Có điều, nếu bản vương xảy ra chuyện rồi, ngươi cảm thấy Mộ Dung Bắc Quý có thể tự bảo vệ mình sao?”
Nghe được Mộ Dung Bắc Uyên nhắc tới Mộ Dung Bắc Quý, vẻ mặt trào phùng của Thẩm Hi Nguyệt khựng lại.
Nàng ta kinh ngạc mà nhìn sang: “Ý của ngươi là gì?”
Đáy mắt Mộ Dung Bắc Uyên lạnh nhạt: “Ngươi cho rằng vì sao nhà họ Liên lại có chuyện, còn không phải bởi vì phụ hoàng không thích, kiêng ky, nên thà tình nguyện tổn hại nhiều viên quan trong triều để kéo Liên phủ xuống nước. Bây giờ Liên Tư Thành đã thành dân thường, Ninh quốc công rơi đài, phụ tá đắc lực của Mộ Dung Bắc Quý toàn bộ không còn, phụ hoàng chịu giữ lại hắn không ra tay, chỉ vì nể tình phụ tử mỏng manh giữa họ. Nhưng mà, nếu như phụ hoàng biết, Mộ Dung Bắc Quý lại nhiều lần ra tay với bản vương, thì người có thể nhịn được không ra tay hay không!”
Trong lòng Thẩm Hi Nguyệt Tâm một tiếng lộp bộp, sắc mặt cũng trở nên khó coi.
“Có ý gì?”
“Bất kể là năm đó là Tuyết Kiến Sầu, hay bây giờ là độc tình, đều là thứ lấy mạng người. Bản vương dẫu sao, cũng là con trai phụ hoàng yêu thương nhất, Mộ Dung Bắc Quý so với †a, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn. Nếu phụ hoàng biết hắn phạm vào những tội lỗi này, e là chắc chắn sẽ nhốt hắn lại thẩm vấn một phen. Có mạng mà sống sót hay không vẫn còn là ẩn số, coi như miễn cưỡng giữ lại một mạng cho hắn, nhưng tội cũng chỉ có nhiều hơn chứ không ít”
Lúc trước Mộ Dung Bắc Uyên vẫn không để người trong cung biết chuyện độc tình, bởi vì sợ các trưởng bối lo lắng.
Dù sao thái hậu hay Chiêu Vũ đế cũng thế, thân thể cũng không còn khỏe mạnh.
Chẳng may bị kích thích tổn thương thân thể thì không hay.
Thứ hai cũng là bởi vì, lúc đó vẫn còn chưa chọc thủng mặt nạ của Thẩm Hi Nguyệt, vẫn duy trì bình tĩnh giả tạo.
Nhưng bây giờ nếu trong lòng tất cả mọi người đã biết chuyện về độc tình, hắn đương nhiên sẽ không để Mộ Dung Bắc Quý dễ chịu.
Thẩm Hi Nguyệt biết Mộ Dung Bắc Uyên không phải đang hù dọa chính mình.
Nàng chỉ có thể mạnh miệng nói: “Độc tình là ta hạ cho ngươi, chuyện về Tuyết Kiến Sầu cũng là chủ ý của ta, không có quan hệ với Ngũ Vương gia, các ngươi không có chứng cứ, không thể làm gì hắn được!”
“Chứng cứ? Ngươi là người Mộ Dung Bắc Quý mang từ ngoài vào cung, nhưng đột nhiên phản bội đi tới bên cạnh bản vương, lại ngấm ngầm sau lưng làm chuyện xấu, đây chính là chứng cứ tốt nhất. Ngươi cảm thấy phụ hoàng sẽ đủ kiên trì nghe lão Ngũ giả tạo biện hộ, vẫn phải dựa theo chân tướng mọi người đoán được trị tội hắn. Huống hồ năm đó cái gọi là trúng độc Tuyết Kiến Sầu lên cơn sốt của ngươi, là Lan quý phi và thái y liên thủ gây bày ra, còn giấu việc vương phi trúng độc, chỉ cần muốn tra, nhất định có thể tra rõ. Chỉ cần những chuyện này bị phơi bày ra, Ngũ vương gia âu yếm của ngươi không bao giờ có thể tiếp tục vô tư hưởng thụ cơm ngon áo đẹp nữa”
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lẽo tùy ý nở nụ cười: “Còn ngươi muốn cùng bản vương đồng quy vu tận, được, bản vương cam đoan với ngươi, chỉ cần ta xảy ra chuyện gì, nhất định kéo Mộ.
Dung Bắc Quý chôn cùng”
Thẩm Hi Nguyệt không nhịn được run lên.
Thấy Mộ Dung Bắc Uyên xoay người định đi, nàng kéo Mộ Dung Bắc Uyên lại.
“Rốt cục ngươi muốn thế nào?”
“Gần đây thân thể bản vương có bệnh, trong cung tràn đây lo lắng, phụ hoàng ngày ngày trời vừa sáng đã phái người đến thăm bệnh tình của bản vương, không bằng sáng sớm ngày.
mai, bản vương sẽ mang từng chuyện tốt của Ngũ vương gia nói cho hoàng thượng, mưu hại huynh trưởng, đùa bỡn cổ thuật, liệu có đủ ban chết cho hắn không?”
Thẩm Hi Nguyệt gấp đến độ, đột nhiên quỳ trên đất: “Đừng, đừng nói cho hoàng thượng.”
Mộ Dung Bắc Uyên từ trên cao xuống mà nhìn nàng: “Là ngươi muốn hại bản vương trước, còn cố ý hại chết Tuyết Nhi, bây giờ còn có mặt mũi tuyệt thực uy hiếp ta. Thẩm Hi Nguyệt, ngươi cảm thấy bản vương là người ngươi có thể uy hiếp được sao?”
Thẩm Hi Nguyệt lần này thật sự sợ sệt, nàng kéo chặt ống †ay áo của Mộ Dung Bắc Uyên: “Ta sẽ không tuyệt thực, ta sẽ nghe lời, không làm xăng làm bậy. Van cầu ngài vương gia, đừng để cho hoàng thượng biết, tất cả mọi chuyện đều do một mình ta gây nên, không liên quan gì tới Ngũ điện hạ, xin buông tha cho hẳn.