Chương
Mộ Dung Bắc Tô gật đầu chắc chắn: “Nhất định nhất định”
Nói xong hắn còn quay đầu lại phía sau đảm bảo với La Kiều Oanh: “Ta sẽ không có mới nới cũ, càng sẽ không chỉ ngọt ngào lúc mới mẻ”
La Kiều Oanh tức giận trừng mắt nhìn hắn, Mộ Dung Bắc Tô thấy thế liền mím môi cười.
Rất nhanh sau đó, hai người từ biệt với con dâu bà lão, đến tiệm thuốc mua một ít thuốc mỡ.
Chân của La Kiều Oanh vô cùng đau đớn, vị nữ đại phu trong tiệm thuốc xem vết thương đã sưng mủ, đề nghị giúp nàng xử lí một chút.
Lo lắng nàng không thể đi được đường xa, Mộ Dung Bắc Tô muốn nhân cơ hội này ra ngoài mua một con ngựa.
Ai biết được hắn vừa đi một lát đã bất ngờ nhìn thấy đám người hôm qua truy sát bọn họ.
Sắc mặt hẳn lập tức thay đổi, vội vàng trốn vào phía sau một cây cột.
Nhưng vẫn có thể nghe thấy những người đó đang bàn luận với nhau: “Hai người đó nhất định đang ở trong trấn này, nữ nhân họ La kia lại bị thương, nhất định sẽ tìm chỗ trị thương, chúng ta chia nhau ra lục soát”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Tô bắt đầu lo lắng, lại nghe thấy một người trong bọn chúng chỉ tay về phía trước nói: “Hình như ta nhìn thấy nơi đó có một tiệm thuốc, đi, chúng ta đi xem thử!
Tiệm thuốc?
Mộ Dung Bắc Tô cảm thấy không ổn, La Kiều Oanh lúc này đang ở trong đó.
Vết thương trên chân nàng lại nghiêm trọng như vậy, nhất định không thể chạy trốn được rồi.
Nhìn thấy những tên này đang đi thẳng về phía tiệm thuốc, Mộ Dung Bắc Tô vô cùng căng thẳng.
Không được, không thể để cho bọn họ đi vào trong, nếu không La Kiều Oanh sẽ gặp nguy hiểm.
Hắn cắn răng, bất ngờ hô lớn lên một tiếng: “Này!”
Giọng nói đột ngột này đã thu hút sự chú ý của những người đó.
Bọn chúng quay người lại, vừa nhìn đã thấy Mộ Dung Bắc Tô đang đi về phía bọn chúng, nhăn mặt nhếch mép làm động tác khiêu khích.
“Là hắn, hắn đang ở đây!”
Thấy bản thân đã thu hút sự chú ý của đối phương, Mộ Dung Bắc Tô liền co chân bỏ chạy.
Những người phía sau đương nhiên cũng gấp gút điên cuồng đuổi theo.
Những người này đều là người luyện võ, về thể lực thì Mộ Dung Bắc Tô làm sao có thể so lại.
Hắn nhìn xem tứ phía, thấy có một cái lầu xanh.
Còn có các cô nương đang nhiệt tình mời khách ở trước cửa, nơi đây nam nhân ra vào liên tục.
Mộ Dung Bắc Tô quyết định đi vào bên trong, giữ lấy eo của một vị cô nương, nhét vào tay nàng ta một thỏi bạc: “Đi, đưa tiểu gia lên lầu”
Cô nương này thấy vẻ ngoài Mộ Dung Bắc Tô anh tuấn bất phàm, đẹp mắt hơn những nam nhân tâm thường ở đây không.
biết bao nhiêu lần, liền vô cùng thỏa lòng mãn ý đưa người về phòng.
Cô ta đóng cửa lại liền dán cả người lên thân thể Mộ Dung Bắc Tô: “Công tử, ngài muốn ta hầu hạ như thế nào?”
Mộ Dung Bắc Tô đưa một ngón tay đặt trên môi: “SuytI”
Hắn dựa vào cửa nghe ngóng một hồi, những người đó quả nhiên đã tìm đến đây, ở ngay cầu thang bắt lấy một người tra hỏi: “Lúc nãy có một tên mặt trắng, cao khoảng tầm này, mặc một bộ y phục màu trắng, các người có nhìn thấy hay không!”
Vừa nãy Mộ Dung Bắc Tô nhân lúc đông người mà bước vào, tất nhiên cũng không khiến người khác để ý.
Những người này làm sao có thể bỏ qua, muốn đi vào từng phóng để kiểm tra.
Mộ Dung Bắc Tô bắt đầu căng thẳng, ôm lấy cô nương trước mặt vào lòng nói: “Phối hợp với ta”
Cô nương này nở một nụ cười quyến rũ: “Công tử đây là bị người khác truy sát đúng không?”
“Những việc không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Hai người ôm nhau nằm trên một chiếc giường, Mộ Dung Bắc Tô cởi bỏ y phục bên ngoại và vứt xuống đất, sau đó buông màn xuống.
Cô nương này lại để lộ ra bờ vai thơm tho, nằm che lại và vuốt ve thân người của hắn.
Đột nhiên, cửa bị người khác dùng chân đá vào.
Mộ Dung Bắc Tô véo vào eo của cô nương, nàng ta cũng cố ý rên rỉ vài tiếng.
Âm thanh này thực sự rất mềm yếu đến động lòng, cách một tấm màn, chỉ cảm thấy chiếc giường bị rung lắc rất mạnh.
Nhìn có vẻ tình hình chiến đấu vô cùng ác liệt.
Nếu như là người đang trốn chạy, làm gì còn sức ở đây vui đùa được chứ.