Chương
La Kiều Oanh vừa nói xong, Mộ Dung Bắc Tô liền vô cùng kinh ngạc.
“Tìm, tìm nữ nhân? Sao muội biết được, muội nhìn thấy rồi sao?”
Mộ Dung Bắc Tô hoàn toàn không phát giác được chính dấu vết trên áo cùng mùi hương trên người đã bán đứng chính mình.
La Kiều Oanh thấy hắn vẫn chưa lập tức thú nhận, cảm thấy vô cùng tức giận.
“Huynh xem lại trên y phục của mình còn vết son ở đấy.
Còn có mùi hương trên người huynh, khó ngửi chết đi được, muốn không ngửi cũng không được”
Nhìn thấy La Kiều Oanh vừa nói vừa bực tức, Mộ Dung Bắc Tô nghe xong liền kinh hoảng.
Hắn vốn dĩ không muốn nói cho La Kiều Oanh biết vì sợ nàng lo lắng.
Nhưng bây giờ làm sao có thể không nói ra cho được.
“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, ta sở dĩ đi tìm cô nương là có nguyên nhân”
La Kiều Oanh không quay đầu, không muốn để ý đến hắn, Mộ Dung Bắc Tô sốt ruột vô cùng: “Là thật, là bởi vì hôm qua bọn người truy sát chúng ta tìm đến đây, ta vừa mới bước ra đường thì đã nhìn thấy bọn họ, với lại lúc đó bọn họ đang muốn vào trong tiệm thuốc này nghe ngóng, ta sợ bọn họ tìm n cố ý đánh lạc hướng bọn chúng. Lúc này ta nhìn thấy bên đường có một cái lầu xanh, là nơi cực kì tốt để lẩn trốn, ta liền nhân lúc đông người đi vào trong, còn tìm một nữ nhân phối hợp diễn kịch qua mắt bọn chúng. Ta xin thề, nếu như có nửa câu giả dối sẽ bị trời đánh!”
Nghe hắn nói như vậy, sắc mặt La Kiều Oanh cũng thay đổi.
“Huynh nói cái gì? Bọn chúng tìm đến đây rồi, còn bị huynh đánh lạc hướng đi mất”
Biết là những người đó đều không phải người tốt gì, lỡ như Mộ Dung Bắc Tô rơi vào tay bọn chúng…
La Kiều Oanh không dám nghĩ đến kết cục của hắn sẽ như thế nào.
Mắt nàng bắt đầu đỏ lên: “Sao huynh lại ngốc như thế chứ, còn lấy bản thân mình để đánh lạc hướng bọn chúng. Huynh không biết thân phận của mình cao quý thế nào sao, nếu như thực sự tìm thấy ta, ta cũng sẽ có cách để thoát thân”
“Như vậy không được, ta không thể để muội mạo hiểm”
Mộ Dung Bắc Tô nói rất nghiêm túc, La Kiều Oanh cúi đầu lau khóe mắt.
Nàng lúc nãy còn chưa hỏi rõ ngọn nguồn đã động tay đánh hắn, đối phương còn là một hoàng tử, đây đúng thật là hơi quá đáng rồi.
“Xin lỗi huynh Mộ Dung Bắc Tô, ta sai rồi, là ta tính tình quá nóng nảy không phân biệt trắng đen, có đánh đau huynh hay không”
Hắn lắc đầu: “Không có”
Lại lập tức nó: “Có điều sau này muội đừng đuổi ta đi nữa được không, ta không muốn đi”
La Kiều Oanh có chút bất ngờ, nhẹ nhàng gật đầu.
Bởi vì lo lắng khi ra ngoài sẽ lại đụng mặt đám người đó, bọn họ ẩn nấp ở bên trong tiệm thuốc, còn đưa cho nữ đại phu một số tiền.
Chân của La Kiều Oanh không tốt, nếu cưỡi ngựa cũng không tiện, bọn họ nhờ nữ đại phu cho người ra ngoài giúp họ mua một chiếc xe ngựa, sẵn tiện mua thêm hia chiếc nón có thể che mặt lại.
Sau khi che xong đảm bảo người khác không nhận ra, Mộ Dung Bắc Tô đỡ La Kiều Oanh ngồi vào xe ngựa.
Hắn thì ngồi bên ngoài đánh xe, hai người không dám chậm trễ, lát sau liền rời khỏi thành.
Kinh thành, trong Thần vương phủ.
Mấy ngày nay, người làm trên dưới trong phủ đều cảm thấy tính tình của Mộ Dung Bắc Uyên rất không tốt.
Trên có Chu Khiết, Giang Dương, dưới có những người quét dọn trong vương phủ, đều bị Mộ Dung Bắc Uyên hỏi tội vài lần.
Đương nhiên, khi hắn nhìn thấy Triệu Khương Lan thì hỏa khí mới có thể hạ xuống một ít.
Mộ Dung Bắc Uyên luôn luôn khống chế không bao giờ nổi giận với Triệu Khương Lan.
Nhưng khi đối diện với những người khác, lực khống chế của hắn rõ ràng không có như vậy.
Hạ nhân trong phủ cảm nhận được gần đây tâm trạng của điện hạ không tốt, làm việc cũng đều vô cùng cẩn thận.
Có điều cũng khó tránh khỏi vẫn có nhiều lúc lơ là bất cẩn.
Chiều tối, Mộ Dung Bắc Uyên ở thư phòng, hạ nhân vẫn như thường lệ đến đưa cho hắn một tách trà nóng.
Năm nay Giang Nam đưa đến không ít trà Minh Tiền, Mộ Dung Bắc Uyên trước nay luôn thích uống, cũng quen với loại trà này.
Không ngờ bởi vì lúc đưa lá trà qua, hài tử thường pha trà cho Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy dạ dày không tốt, liền đi nhà Xí.
Cậu bé này đặc biệt hướng dẫn một đứa bé khác mới đến cách lấy trà, pha trà rồi đưa cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Đứa bé này chỉ nghe nói lấy lá trà bỏ vào trong chiếc ấm bằng bạch ngọc, nhưng lại không nhìn kỹ, chỉ lấy một nắm trà bỏ vào nước sôi rồi mang đi.
Mộ Dung Bắc Uyên vẫn luôn cảm thấy còn nóng nên đặt tách trà qua một bên, vẫn chưa đụng đến.