Chương
Liên Tư Thành tùy ý gợi lên một nụ cười tà mị: “Để quân đội ổn định tinh thần, sau khi Lê Vương đi đến thủy quân Đông Nam, cũng không có gan thay đổi mấy vị phó tướng lúc trước đi theo ta. Tuy nhiên biểu hiện ngoài mặt, bọn họ đã nhận chủ soái mới, đối với hắn ta phục tùng nghe lệnh. Nhưng trên thực tế, chỉ cần ta hạ lệnh xuống, Mộ Dung Bắc Yến đừng hòng muốn bất kỳ phó tướng nào phục tùng, huống chỉ là những người lính đã ở dưới quyền của ta ba năm. “
Trữ quốc công nhẹ nhàng hất tung chén trà: “Không sai, vì vậy điều ngươi nên sợ không phải Lê Vương phản nghịch, mà là lo lắng hắn không phản nghịch. Chỉ cần hắn phản lại mới là thời điểm tốt nhất cho nhà họ Liên của chúng ta, dù sao, người phụ hoàng tốt của ngươi có lẽ biế rõ, ngoại trừ Tư Thành, cũng không còn một ai khác có thể lấy lại binh quyền từ trong tay con trai của mình cả”
Những lời này khiến cho Mộ Dung Bắc Quý tức sôi máu.
“Vậy ngoại công ơi, cữu cữu ơi, mọi người dự tính làm gì!
Mặc dù Hoa phi đã được phong làm phi tần, Thần Vương phủ rất đẹp, nhưng dù sao Mộ Dung Bắc Yên cũng không phải là thái tử. Dù muốn cũng không được chọc giận Lê vương, cũng muốn hẳn thật sự làm thái tử mới được, nếu không không có bằng chứng, Lê vương cũng chưa chắc đã tin tưởng.”
Trữ quốc công chỉ chị vào bức thư trong tay Mộ Dung Bắc Quý: “Mộ Dung Bắc Yến có phải vẫn đang đợi câu trả lời của Cừu Thiệu Huy không? Chỉ cần nói với Lê Vương trong bức thư rằng hoàng đế đã bí mật sắc lệnh phong Thần Vương lên làm thái tử, nhưng vẫn đang cân nhắc chiến sự, tạm thời không chiếu cáo thiên hạ, dự định đợi Lê Vương chiến thắng trở về mới chiếu cáo, con cảm thấy tâm tình Lê Vương sẽ như thế nào?”
“Vậy, hắn đọc được thư trả lời nhất định sẽ tin tưởng chứ?”
“Sự do dự ấy sẽ gây chết người đó. Bây giờ Hoa phi được phong là quý phi cao quý, tương đương với việc cho chúng ta mượn gió bẻ măng. Lí Phi rõ ràng nàng mới là thê thiếp lớn tuổi nhất trong cung nhưng lại leo lên làm thiếp. Ngược lại, Mộ Dung Bắc Yến, với tư cách là đại nhỉ tử, bị đè bẹp khắp nơi. Liệu hẳn có thể can tâm không?”
Sự tàn nhãn hiện lên trong ánh mắt của Liên Tư Thành vô cùng rõ ràng: “Bên cạnh Lê Vương còn có Thanh Thành, với khả năng tranh luận của hắn, Lê Vương bị tẩy não là chuyện bình thường. Cứ chờ xem, phụ thân của con sẽ sớm nghênh đón nhị nhi tử của mình tạo phản. Ngày Lê Vương khởi nghĩa là lúc ta lấy lại được cả gia tộc! Đến lúc đó, gia tộc của chúng ta, bao gồm cả nỗi nhục nhã mà quý phi phải chịu đựng hôm nay, nhất định đòi lại từng cái từng cái một!”
Theo như thông lệ, lễ phong thánh của quý phi rất hoành tráng, vô cùng trọng đại.
Ngay cả khi trước Lạc quý phi được phong tước vị, chỗ Hoa Phi vẫn không đồng ý phong tước vị này cho bà, bà ta đã đóng cửa cung điện và làm lễ ăn mừng trong nhiều ngày.
Nhưng hiện tại đang là thời điểm của cuộc chiến Tây Bắc, để đối phó với cuộc chiến, trong lúc mấu chốt này không thể ở đây khoe khoang.
Vì vậy, bản thân Hoa phi cũng đã đề xuất rằng bà ta không muốn bất kỳ nghỉ lễ nào, chỉ cần công bố chiếu chỉ của hoàng gia là đủ rồi.
Lúc ban đầu bị giáng chức xuống tứ phi, Lan quý phi, không, bà ta bây giờ nên gọi là Lan phi.
Lan phi đã rất tức giận và suýt nữa đã phá hủy cung điện rồi.
Thậm chí, bà ta còn đến làm to chuyện với thái hậu, khóc lóc thảm thiết kể về những việc làm xấu xa của Hoa phi, bộ dạng rơi vào cảnh chết mê chết mệt.
Chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ trong vài ngày, Lan phi đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Bà ta yên tĩnh không phải vì bị phớt lờ hay nản lòng, mà là yên tĩnh một cách kỳ lạ.
Ngay cả khi Hoa phi gọi Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên đến gặp bà ta ở trong cung, trong bữa ăn tối và tụ tập, Lan phi còn phái người đưa đến một món quà.
Đó là một chiếc gương khảm ngọc.
Triệu Khương Lan cầm nó trong tay kiểm tra hồi lâu, cô chắc chắn không có chuyện gì, bèn giao nó cho Lan Phi.
“Thật kỳ lạ khi mẫu phi ở trên vị trí ấy, Lan phi vẫn có đưa quà đến tặng, nhỉ thần nghĩ thế nào cũng thấy việc này rất kì lạ”
Hoa Quý Phi không đồng ý: “Bà ta cũng không phải là kẻ ngốc, có lẽ sẽ biết rất rõ tình hình. Hoàng đế ở ngoài sáng biết bổn cung cố ý sắp đặt tình huống để phá hủy danh hiệu phi tần của bà ta, điều này cho thấy trong lòng hoàng thượng bà ta không có một chút chút địa vị gì. Động thái lần này có lẽ là đã nghĩ thông suốt nê chuyển sang nịnh nọt lấy lòng.