Chương Sau đó đi ra ngoài trước.
Vừa đi được mấy bước, Lạc Thiên Ý đã đang đi nhanh về hướng này.
Phú Sơn trong lòng liền căng thẳng, sợ La Kiều Oanh gặp chuyện không may.
Hắn giữ chặt Lạc Thiên Ý lại: “Sao nàng cũng xuống đây?”
“Bổn cung lo bọn họ chọn ý phục không đẹp, đặc biết đến đây cho chàng xem thử”
Phú Sơn hạ khóe miệng: “Vậy sao, vậy bây giờ nàng nhìn thấy rồi, thế nào hả?”
Hắn rất ít khi để ý đến những vấn đề vô vị vặt vãnh này, Lạc Thiên Ý còn tưởng rằng hắn sẽ làm như chưa nghe qua.
Bây giờ hắn lại đáp lại, Lạc Thiên Ý nhất thời vui lên: “Cũng không tệ, không giống như là thợ may, ngược lại rất giống như được đặt may theo yêu cầu. Đương nhiên, còn vì chàng tuấn tú, mới có thể biến bộ y phục bình thường này thành một bộ y phục khác biệt”
Hắn đã nói mấy câu nhưng La Kiều Oanh vẫn ở bên trong chưa ra.
Lạc Thiên Ý nhận ra bên trong có người, nhíu mày nhìn vào bên trong: “Ai còn ở trong đó?”
“Là tên hầu hạ ta thay y phục, bộ y phục kia bẩn rồi, ta để hắn thu dọn rồi vứt đi”
“Sao lại chậm chạp như thế, nơi này là rạp hát nổi tiếng ở đây, người hầu sao lại có thể ngốc như thế”
Phú Sơn sợ nàng ta bị La Kiều Oanh làm cho chú ý, kiềm nén cảm xúc cười nhẹ: “Kẻ khác đều ngốc, chỉ có nàng thông minh nhất là được Đây đương nhiên là một câu nói đùa, Lạc Thiên X nghe lại rất vui mừng: “Chàng được lắm, dám cười phu nhân của mình ư, trờ về xem ta làm sao xử lý chàng!”
Bên trong La Kiều Oanh cố hết sức kiềm chế nước mắt của mình, ôm chặt lấy chiếc áo bị bẩn của Phú Sơn bước ra ngoài.
Trên chân La Kiều Oanh có một chút đau nên không thể đi nhanh.
Rõ ràng biết lúc này không thể quay đầu, nên cúi đầu đi cố gắng không để bị chú ý rời đi.
Nhưng La Kiều Oanh vẫn không thể nhịn được mà trộm nhìn Lạc Thiên Ý vài cái.
Nữ nhân này chính là vị công chúa đó sao, da trắng xinh đẹp, dáng vẻ tùy ý, khóe mắt đuôi chân mày đều toát lên vẻ cương quyết, bướng bỉnh.
Người như thế, đi giữa một đám người cũng có thể thu hút sự chú ý của người khác.
Nàng như trung tâm của vũ trụ, giống như sự tồn tại của những ngôi sao.
Cho nên Phú Sơn mới động lòng, mới không thẻ khống chế được mà đem lòng yêu nàng ấy sao.
La Kiều Oanh ôm chặt y phục, không để lộ ra những ngón tay đang run lên của chính mình.
Lạc Thiên Ý chú ý đến động tác của La Kiều Oanh, đột nhiên gọi nàng lại: “Này, ngươi đứng lại.”
Phú Sơn như thở không được, đờ mặt ra.
La Kiều Oanh không dám mở miệng, sợ giọng nói phơi bày.
chính mình, chỉ cúi đầu đợi nàng ta nói.
Lạc Thiên Ý chỉ chỉ vào y phục: “Y phục này là phò mã của bổn cung đã từng mặc, ngươi đem đi đốt đi, không được vứt lung tung ở nơi nào đó bị kẻ nào nhặt được. Y phục của phò.
mã, bổn cung không cho phép bất cứ kẻ nào làm dơ bẩn, nghe rõ chưal”
“Vâng”
La Kiều Oanh khom lưng càng thấp, tỏ vẻ đặc biệt cung kính.
Lạc Thiên Ý khoát tay, để nàng ấy đi.
Nhưng nhìn bóng lưng của La Kiều Oanh, Lạc Thiên Ý ngạc nhiên ô lên một tiếng, kéo tay áo Phú Sơn nị hật kì lạ, sao.
ta lại cảm thấy chân của tên nhóc này có vấn đề, chàng có nhìn ra không?”
Phú sơn trong lòng đau nhói, nhưng lại vô cùng hờ hững, giống như không hề để tâm.
Nhưng chỉ chính hắn mới biết, giây phút này, trong lòng hắn như sóng to gió lớn dâng trào như thế nào.
Chân La Kiều Oanh bị thương rồi?
Sao lại bị thương, nghiêm trọng không, có đau không?
Là bởi vì đi đường xa ngàn dặm đến tìm hắn, trên đường gặp phải chuyện gì rồi sao?
Hắn có nhiều câu hỏi như thế nhưng lại không thể nói ra.
Chỉ là trên mặt không chút biểu cảm nói: “Phải đấy, hắn hình như là một tên què.”