Chương
Mộ Dung Bắc Tô thì thào nói: “Nhưng con đã có quyết định rồi, cả đời này nếu không phải nàng ấy con sẽ không lấy.
Dù sao dù có thể nào con cũng muốn lấy nàng ấy, chuyện thanh danh sẽ không còn nghiêm trọng như thế nữa”
Nghe vậy, Sơ phi vội vàng hỏi: “Vậy hai đứa đã gặp thần y chưa?”
“Gặp rồi ạ” Mộ Dung Bắc Tô gật đầu.
“Sao rồi Thần Y nói thế nào, tình hình của La Kiều Oanh có thể chuyển biến tốt hơn không?”
Mộ Dung Bắc Tô ho khan một tiếng: “Mẫu phi, đây là điều hạnh phúc nhất đối với con. Vị thần y này đó thật sự thần kỳ, cho nên mới dùng hai thang thuốc, La Kiều Oanh lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, đi lại cũng thấy nhanh nhẹn hơn.Sau khi bắt mạch kiểm tra lại thì thấy sức khỏe ổn định, cũng không thấy hàn chứng nữa, không biết xương của nàng ta ấy đã tốt hơn trước bao nhiêu rồi!”
hàn chứng: Những triệu chứng do hàn tà, hoặc khí dương suy nhược gây ra.
Sơ phi nghe hắn nói như vậy, đột nhiên thả lỏng gương mặt, mỉm cười: “Thật à, vậy thì nàng ta ấy đã khỏi hẳn rồi sao?”
“Khỏi rồi, khỏi rồi”
Thái hậu sau đó trở nên vui vẻ: “Sau những ngày như nà cuối cùng ta cũng nghe được một tin tốt rồi. Như vậy là tốt La Kiều Oanh,cô nương này đã không quản tất cả, nguyện ý theo lão Lục đến biên giới, nghĩa là trong lòng nàng ta ấy đã có lão Lục. Đã như vậy thì chúng ta cũng không thể đánh đôi chim uyên ương được. Sơ phi, ngươi chuẩn bị đi, chọn ngày, sai người chuẩn bị trọng lễ, đến La phủ hỏi cưới. Nhưng trước mắt triều đình đang gặp khó khăn, hôn sự thì cứ tạm hoãn đã, đợi khi nào dập tắt cuộc nổi loạn rồi thì sẽ tổ chức cho hai đứa một hôn lễ long trọng”
Sơ phi đâu thể không đồng ý, đồng lòng chấp thuận.
“Thái hậu, người cứ yên tâm, con đảm bảo sẽ làm thật tốt chuyện này”
Mộ Dung Bắc Tô thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lập tức mừng rỡ khi nghĩ răng La Kiều Oanh sẽ sớm là người của mình.
Ngồi một hồi lâu, thái hậu lại thấp giọng ho khan.
Sắc mặt của Mộ Dung Bắc Tô có chút thay đổi, luôn cảm thấy đã lâu như rồi chưa gặp, sức khỏe phụ mẫu nàng ấy không còn tốt như trước nữa.
“Người không sao chứ, thái y nói thế nào, sao sau khi uống thuốc người vẫn không khá hơn?”
Thái hậu thở dài một hơi: “Thái y với Tứ tẩu của con đã nhiều lần qua xem rồi, những bệnh vặt vãnh này truyền sang cho người bên cạnh thì tự nhiên sẽ nhanh khỏi thôi nhưng ai gia có tuổi rồi, chịu không nổi vòng lặp thế nữa, thêm một tuổi cũng phải chấp nhận mình già thôi mà”
Mộ Dung Bắc Tô nắm chặt tay thái hậu: “Đâu phải thế.
Hoàng tổ mẫu phải sống lâu trăm tuổi chứ, không già chút nào”
Thái hậu nhẹ nhàng mỉm cười: “Nghe đứa trẻ này nói này, sắp thành thân đến nơi rồi mà nói chuyện vẫn khiến người khác phì cười. Nói cái gì mà trăm tuổi, ngàn tuổi chứ, đều là lừa người cả. Ai gia đã sống mấy chục năm rồi, đến lúc này thì cũng đã mãn nguyện rồi. “
Mộ Dung Bắc Tô rơi nước mắt, không khỏi tự trách bản thân.
Sau khi rời điện Tử Tiêu, Mộ Dung Bắc Tô lại đến gặp Chiêu Vũ đế.
Chiêu Vũ đế vô cùng dứt khoát, thậm chí không chịu gặp hắn, trực tiếp sai người kéo Mộ Dung Bắc Tô ra ngoài phạt hai mươi trượng.
Sơ phi lo lắng đi xung quanh nhưng cũng không dám cầu xin giúp.
Có dạy dỗ như thế, Mộ Dung Bắc Tô đảm bảo rằng sẽ không có lần nào thế này nữa.
Không phải Chiêu Vũ đế không muốn chỉnh đốn hắn mà là hắn hiện tại đang hơi sứt đầu mẻ trán.
Tin tức từ thủy quân Đông Nam truyền đến, đội quân vốn do Mộ Dung Bắc Yến đi về phía Tây Bắc.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đi tới vùng Hoành Du được nửa đường thì dừng lại.
Sự đình trệ này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán và Mộ Dung Bắc Yến vẫn thường xuyên gặp gỡ các quan chức địa phương.
Ở giờ phút quan trọng này, việc bí mật đàm phán với các quan lớn, cho dừng quân, như thế nào thì cũng giống như có ý đồ xấu.
Nhưng Chiêu Vũ đế không thể dễ dàng nghỉ ngờ bất cứ điều gì, suy cho cùng, tính tình hiền lành, thật thà của Lê ‘Vương tự nhiên sẽ không làm chuyện này.