Chương
Buổi lâm triều ngày hôm sau, thánh chỉ lập thái tử được tuyên đọc trước toàn triều, đồng thời ý chỉ bổ nhiệm Liên Tư Thành lên làm chủ soái thủy quân Đông Nam một lần nữa cũng được tuyên bố.
Lập tức toàn thể triều đình rơi vào chấn động. nhà họ Liên mà mọi người cho rằng đã sụp đổ lại cải tử hoàn sinh chỉ trong một đêm, hơn nữa dù là quyền lợi hay địa vị cũng đều đạt tới đỉnh cao.
Đông Cung đã trống vắng nhiều năm, cuối cùng cũng nghê đón vị chủ nhân mới.
Lúc này Mộ Dung Bắc Uyên đứng bên cạnh Mộ Dung Bắc Quý, bình tĩnh nhìn hắn lộ ra biểu cảm hoảng hốt, sau đó quỳ xuống dập đầu tạ ơn. Các quan viên trong triều cũng thay đổi sắc mặt, đeo lên nụ cười hớn hở thể hiện sự vui mừng.
Có vài người không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, họ hoang mang lén lút nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên vài lần, dù sao dựa theo sự ưu ái mà Chiêu Vũ đế dành cho Mộ Dung Bắc Uyên lúc ban đầu thì vị trí này nên là vật trong túi bọn họ mới đúng.
Chẳng lẽ Mộ Dung Bắc Uyên đã làm ra chuyện gì khiến Chiêu Vũ đế không vui?
Giữa vô số lời bàn tán, nghi ngờ vô căn cứ, vẻ mặt Mộ Dung Bắc Uyên vẫn lạnh nhạt như cũ, tựa như một người đứng ngoài cuộc.
Bởi vì chuyện chiến sự, tuy sự kiện lập thái tử vô cùng trọng đại nhưng lại không thể tổ chức buổi lễ long trọng được, mọi thứ đều làm giản lược.
Mộ Dung Bắc Quý đã chiếm được thứ hắn mong muốn, đối với mấy cái lễ nghi phiền phức này tất nhiên sẽ không quá để ý.
Sau khi bãi triều, hắn vui vẻ ra mặt đón nhận lời chúc phúc ập tới như thủy triều dâng lên của quần thần, bộ dạng lúc này trông cực kỳ đắc ý.
Mộ Dung Bắc Uyên xoay người muốn rời khỏi, lại bị Mộ Dung Bắc Quý gọi với lại từ đằng sau.
“Tứ ca” Hắn xoay người, bình thản nhìn người đang bước tới: “Có việc?”
“Bây giờ đệ đã trở thành thái tử rồi, sao tứ ca không nói một lời nào, huynh không vui à?”
Tới một ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên cũng lười cho hắn, chỉ đáp: “Huynh có vui hay không thì có quan trọng gì đây, đệ vui là được rồi. Nếu phải dọn vào Đông Cung, vậy thì đệ mau hồi phủ thu dọn đồ đạc đi, cần gì lãng phí thời gian ở chỗ của huynh. Đi thong thả, không : Mộ Dung Bắc Quý bị biểu cảm lạnh nhạt trên chọc giận. Hắn hừ lạnh một tiếng, sau đó cười khế: “Tứ ca nói rất đúng, hiện tại bổn cung phải về chuẩn bị dọn vào Đông Cũng, vô cùng bận rộn, không tiện ở lại chỗ này quá lâu. Dù sao, hai chúng ta… còn nhiều thời gian”
Nói xong, hắn vỗ võ bả vai Mộ Dung Bắc Uyên, sải chân bước đi.
Bởi vì hắn đã trở thành thái tử, cũng tới lúc thu hồi phong hào vương gia lại rồi. Ở trong hoàng cung này, hắn có thể tự xưng mình là “bổn cung”.
Xưng hô này, Mộ Dung Bắc Quý sửa miệng vô cùng nhanh.
Mộ Dung Bắc Uyên khế thở dài, đang lúc muốn hồi phủ thì lại bị Lưu công công hầu hạ bên người hoàng thượng gọi lại.
“Thần Vương điện hạ, hoàng thượng mời ngài tới Ngự Thư phòng một chuyến”
“Được” Khi hắn đến Ngự Thư phòng, Chiêu Vũ đế đang đứng trước một bức tường. Trên tường treo một bản đồ của nước Thịnh Khang.
Khi Mộ Dung Bắc Uyên đẩy cửa bước vào, điều đầu tiên hẳn nhìn thấy chính là hình ảnh Chiêu Vũ đế lắng lặng đứng ngắm bản đồ, bóng dáng hắn lúc này trông có hơi tiêu điều.
“Phụ hoàng:’ Mộ Dung Bắc Uyển đè cảm xúc trong lòng xuống, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Con đã đến rồi?” Chiêu Vũ đế xoay người, trên mặt lộ vẻ xin lỗi.
“Uyên nhi, hôm nay mọi chuyện thành ra thế này, là trãm với con. Nhưng thân phận của Liên Tư Thành quá quan trọng, điều kiện hắn ta đưa ra là để lão Ngũ lên làm thái tử, trảm không thể không đáp ứng: Mộ Dung Bắc Uyên gật đầu: “Nhi thần hiểu, đứng ở cương vị của phụ hoàng, chuyện này cũng là bất đắc dĩ”
“Gần đây trẫm thường nằm mơ, mơ thấy đất nước bị chia năm xẻ bảy. Trong mộng, liệt tổ liệt tông đều mắng trẫm vô dụng, trẫm sợ lả “Phụ hoàng là một vị hoàng đế tốt, người đã làm rất tốt rồi. Ít nhất những năm gần đây Thịnh Khang luôn mưa thuận gió hoà, không xảy ra sai lầm gì.”