Chương
Bởi vì trong triều không một ai phản đối, vấn đề đã được quyết như vậy, chỉ có thể đợi đến ngày lưu đày.
Trước khi lệnh lưu đày có hiệu lực, Mộ Dung Bắc Hiền bị trói chặt tay chân được bí mật đưa vào cung gặp thái hậu.
Nhìn thấy điện Tử Tiêu quen thuộc, trái tim Mộ Dung Bắc Hiền thắt lại.
Cho dù trước đây hắn có làm ra bao nhiêu truyện như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không có ý ăn năn.
Cho dù bây giờ có bị đánh bại, hắn nhiều nhất cũng chỉ nghĩ là tại thời điểm sai khiến hắn không thể thành công.
Nhưng khi hắn càng đến gần điện Tử Tiêu, ngửi thấy mùi thuốc đẳng trong căn phòng, Mộ Dung Bắc Hiền nhận ra mình đã thất bại rồi.
Dù thế nào đi nữa, từ nhỏ Thái hậu đã luôn đối xử rất tốt với hắn.
“Thái hậu nương nương, Lạc quý phi nương nương, tội nhân Mộ Dung Bắc Hiền đã được đưa tới đây rồi.” Hóa ra không chỉ có Thái hậu ở đây, mà còn có cả Lạc quý phi.
Nghe được hai cái danh xưng này, Mộ Dung Bắc Hiền cúi đầu, thành thật quỳ xuống.
Thái hậu nhìn chằm chằm đầu hắn hồi lâu, rốt cuộc không cầm được nước mắt, nước mắt như cũ chảy xuống không ngừng.
“Ngẩng đầu lên, tại sao không nhìn ai gia! Ngươi không phải rất có năng lực sao, Vũ Vương!”
Mộ Dung Bắc Hiền nở một nụ cười gượng gạo, cuối cùng thận trọng nhìn về phía thái hậu.
“Cháu trai đã phạm một sai lầm lớn và không dám nhìn thẳng vào mặc bà của mình.”
Không dám sao? Không phải ngươi liều lĩnh lắm à, đã làm đủ thứ chuyện kinh khủng, khi người làm ra những thứ đó có lúc nào người không dám không?
Lời nói của thái hậu chợt nghẹn ngào: “Ai gia không hiểu, người sinh ra trong gia đình hoàng gia, số người so với những người bình thường bên ngoài tốt hơn rất nhiều, sao người lại làm ra mấy chuyện tức cười như vậy? Cái ngai vàng đó có quan trọng không? So với phụ hoàng người và ai gia còn quan trọng hơn sao?
Mộ Dung Bắc Hiền bị hỏi đến mức ngơ cả mặt ra, trái tim hắn vẫn còn hơi gồ ghề.
“Nếu phụ hoàng có thể đối xử công bằng với con, cháu trai của người sẽ không bước đi như vậy, con vốn chỉ muốn được hít thở một cách thoải mái thôi. Nhưng ông ấy không cho con cái quyền làm thế, năng lực cũng không được.
“Lòng tham của ngươi thật sự đủ lớn để nuốt trọn cả con voi, chính người là người hại bản thân mình.”
Mộ Dung Bắc Hiền rơi lệ nói: “Cháu trai tôi cũng muốn sống theo một cách bình thường, nhưng con không cam tâm như vậy. Đều là hoàng tử như nhau.Chỉ vì mẹ con sau khi sinh con thì mất sớm, con mới không có cơ hội đó!
Hắn nhìn về phía Lạc quý phi nói: “Ngay cả người mẹ đã nuôi dưỡng con cũng chưa bao giờ coi con như là con của người. Trông con cứ như một người thừa trong cung điện này. Mỗi bước đi đều giống như đi trên băng giá mỏng. Ai biết được nỗi đau của con chứ!”
Lạc quý phi bỗng cảm thấy cắn rứt khi nghe thấy mấy điều này.
Một lúc sau, rốt cuộc bà ta không nhịn được nữa hét lên: “Đúng vậy! Bổn cung thừa nhận ta có chút ích kỷ khi đối xử như thế với hai vị hoàng tử. Nhưng lão thất mới là con ruột của ta. Trong tiềm thức ta luôn có chút sủng ái thằng bé nhiều hơn. Nhưng con hãy tự hỏi mình, trong những năm ta đã nuôi nấng con, ta không đối xử tốt với con sao! Khi mà con bị đau đầu và sốt cao hay mỗi khi khi con bị ốm lúc nhỏ, ta đã lo lắng đến mức phải ở bên cạnh nhìn con khỏe hơn rồi mới rời đi Nhưng con đã đối xử với ta như thế nào, cỏ đuôi ngỗng, con dám nói là không phải con làm sao? Lão Thất là đệ đệ ruột của con, con nên yêu thằng bé hơn người khác, nhưng chính con là người giết nó. Đến bước đường như vậy rồi tại sao cung điện của ta lại bảo vệ ngươi! ”
Mộ Dung Bắc Hiền nhắm mắt lại.
Dư quý phi có vẻ như bị chọc vào nỗi đau, không thể kìm chế nổi cảm xúc của mình.
“Ta không ủng hộ ngươi à!không phải ta đã gả Vũ Vương phi cho ngươi sao! Bản cung chính là muốn mang đến cho ngươi nguồn hậu thuẫn tài chính vững chắc ở đằng sau, ta muốn giúp ngươi, nhưng cuối cùng, ngươi đã làm như thế nào với bổn cung.