Chương
Chiêu Vũ đế tiếp tục nói ra những lời tàn nhẫn: “Trắm đang nghĩ tìm một nửa tử trong cung có thân phận rõ ràng mà trưởng bối trong nhà đều đã qua đời rời thế vào thân phận của con, rồi tuyên cáo với bên ngoài nàng ta là trưởng nữ của nhà họ Triệu. Nhưng sẽ không làm bất cứ một nghỉ thức thành thân nào cho hai đứa nó, chỉ là âm thầm đổi một người tới vương phủ, sau này để cho nữ nhân này sống an phận trong hậu viện, không được thường xuyên ra ngoài, người bên ngoài tự nhiên sẽ không có cách nào gặp mặt được.”
Lời hắn ta nói cũng là một cách hay.
Dù sao thì người trên thế gian này từng thực sự gặp qua Thần vương phi cũng ít, chỉ có những người có thế lực trong giới quyền quý mới có may mắn nhìn được dung mạo thật sự của vương phi.
Sau này nếu muốn che mắt thiên hạ, chỉ cần không ra ngoài nữa, tránh tiếp xúc xã giao thì sẽ không tạo ra nghi ngờ gì.
Vốn mang trên người thân phận phụ nữ đã có chồng, không thích lộ mặt nơi đầu đường xó chợ cũng là chuyện bình thường, trước giờ đa số những phu nhân nhà quyền quý lớn trong kinh cũng chưa từng khi xuất hiện trước mặt người khác.
Nhiều nhất là lập ra một quy tắc với toàn bộ vương phủ, không ai được nhắc tới vị vương phi trước đây là nàng nữa, chỉ một lòng coi người thế thân này làm nữ chủ nhân là được.
Mà phía bên nhà họ Triệu kia, dựa theo lập trường của Triệu Đường, sẽ không làm trái thánh ý.
Chiêu Vũ đế nhìn nàng: “Còn con, trãm sẽ chiếu cáo thiên hạ, hoàng hậu mới nhận thêm một dưỡng nữ làm con dưới gối, xem như đích nữ do chính hoàng hậu xinh ra, phong con làm công chúa. Sau này con cứ ở lại trong cung, đợi sứ thần Vinh Dương tới đón, làm theo lễ của hoàng hậu đón con tới Vinh Dương”
Nghe qua mọi chuyện xem như đã được sắp xếp và tính toán cả rồi.
Mà người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy đây là một chuyện cực kì may mắn.
Phong làm công chúa, còn được tôn làm hoàng hậu, là loại vinh hoa phú quý tới mức nào chứ, thật khiến người khác ghen tị.
Nhưng có vinh hoa phú quý hơn nữa, mà người ở bên cạnh lại không phải là người nàng yêu nhất, thì có ý nghĩa gì đây?
Triệu Khương Lan từng nghĩ qua hoàn cảnh sau khi Mộ Dung Bắc Uyên quên mất nàng, tệ lắm cũng chỉ là không thể nhớ ra nàng nữa thôi.
Chứ chưa từng tưởng tượng tới cảnh bên cạnh hắn còn có một nữ nhân khác rồi sẽ thế nào.
Bây giờ lại muốn nàng mở to mắt nhìn hắn cùng với một nữ nhân khác đầu ấp tay gối sao?
Nghĩ mãi, Triệu Khương Lan nhịn không được nắm chặt lấy ngực mình, sự đau đớn đến nghẹt thở truyền đến.
Nhận ra sự khác thường của Triệu Khương Lan, Chiêu Vũ đế dừng lại không tiếp tục kích động nàng nữa.
Hắn dùng một giọng nói ấm áp nói: “Uyên Nhi giờ thế nào rồi?”
“Còn trong quan tài băng, chắc vài ngày nữa sẽ tỉnh”
Chiêu Vũ đế gật đầu: “Nhân lúc nó còn chưa tỉnh, con suy nghĩ chút đi. Chỉ có điêu có nghĩ gì đi nữa chuyện này quả thật không còn cách nào khác nữa rồi. Trẫm không thể làm gì giúp con, dù thân là bậc đế vương cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, điều duy nhất trãm có thể làm cho con bây giờ là để con gả đi một cách huy hoàng một chút”
Môi của Triệu Khương Lan thiếu chút nữa bị cắn tới chảy máu, rất lâu sau, nàng nghẹn ngào nói: “Phụ hoàng, nhi thần có thể ở cạnh chàng tới khi chàng tỉnh lại không?”
“Nhưng nếu nó nhìn thấy con, con phải giải thích thế nào về thân phận của con đây? Trừ khi con có thể đảm bảo rằng sau khi nó tỉnh dậy con bèn nhanh chóng rời đi, nếu không thì đừng ở cạnh nó nữa”
Nàng mím chặt môi, cố gắng hết sức khống chế cảm xúc của mình.
Sau đó gật đầu: “Nhi thần, tuân chỉ…Đợi Thần vương tỉnh lại, nhi thần sẽ đi ngay lập tức, nhưng mấy ngày này con muốn ở cạnh chàng”
Chiêu Vũ đế thở dài một hơi: “Tùy con vậy. Lại nói cho con biết thêm một chuyện có lẽ sẽ khiến con thêm hận trẫm, người thay thế con làm Thần vương phi, trãm đã chọn xong rồi. Nàng ta tên là Lục Thanh Nghị, là con gái của thiếu quân phủ Hà Châu tiền nhiệm. Nhưng Lục.
Sương vì bệnh tật mà qua đời sớm, năm ngoái Kỳ phu nhân cũng ngọc vẫn hương tiêu, chỉ còn lại một đứa con gái sống ở nhà cữu mẫu. Nàng ta cũng xấp xỉ tuổi con với Uyên Nhi, thân thế cũng không phức tạp, cho nên trẫm cho rằng, nàng ta là sự lựa chọn đúng đắn”