"Nếu ngươi quỳ xuống cầu xin trẫm..." Cố Thanh Trản ngông nghênh tràn đầy, bộ dáng nàng khi quỳ xuống vẫy đuôi mừng chủ, hắn thật là có chút chờ mong, "Trẫm liền bảo hộ khuôn mặt của ngươi."
Trịnh Triệu nhìn hai tròng mắt không chút sợ hãi của Cố Thanh Trản, trên đời này chẳng lẽ thật sự không có điều gì làm nàng sợ hãi hay sao? Xuống tay không đủ hung mà thôi, hắn đứng lên, đưa roi dài cho đại hán đứng một bên, nói, "Hung hăng mà đánh, cho đến khi nàng cầu xin tha thứ mới thôi."
Trịnh Triệu nhấm nháp trà nóng, ngồi một bên xem "trò hay". Hắn chính là muốn nhìn một chút, nữ nhân này rốt cuộc có thể kiên trì bao lâu.
Cố Thanh Trản cắn răng, xiêm y bị roi quất đến dính máu bẩn thỉu không chịu nổi. Một roi lại một roi, roi da đã bị nhiễm máu đến đỏ hồng, nhưng khóe mắt nàng lại không một giọt lệ. Ánh Thu nói nàng điên rồi cũng không phải không có lý, mục đích duy nhất của nàng khi đến Bắc Cương... chính là muốn gặp Lục Oanh. Thời khắc quyết định phản bội Tam Tấn hội, độc tố trong cơ thể nàng đã mất thuốc cầm cự, thời gian của nàng không nhiều, ít nhất... ít nhất nàng muốn chết bên người Lục Oanh.
Cho dù phải chịu đựng khổ hình toàn tâm thấu xương này, nàng cũng không sợ hãi, "A...", bởi vì... bởi vì nàng cách A Oanh gần hơn chút nữa.
Thấy thái dương nàng toát mồ hôi lạnh, cùng với tiếng gầm gừ thống khổ nơi cổ họng, vẫn là có chút hiệu quả, Trịnh Triệu nghiêng đầu nói, "... Xem ra mỹ nhân sắp chịu không nổi rồi. Vậy hôm nay cứ điểm đến thì dừng, tế thủy trường lưu, dù sao ngày sau còn dài mà."
( Dòng suối nhỏ nhưng chảy lâu dài; ý chỉ dù không mãnh liệt nhưng lại bền bĩ.)
Lục Oanh đi qua thông đạo u ám, ánh nến lập lòe yếu ớt. Địa lao hằng năm không ánh mặt trời, âm khí rất nặng, nàng xưa nay thể lạnh, hơi chịu không nổi hơi ẩm như vậy. Đằng trước có binh lính dẫn đường, nàng nhìn trái phải, mơ hồ có thể thấy xương trắng la liệt.
Bích Lạc nhát gan, đi theo sau Lục Oanh, sợ tới mức không dám mở mắt.
Được làm vua thua làm giặc, giả như trận này nếu bại rồi, trong nhà giam này sẽ là một tình cảnh khác.
Địa lao cũng không quá lớn, hơn nữa rất yên tĩnh, Lục Oanh thật xa đã nghe thấy tiếng roi quất vun vút xé gió, còn tiếng gầm nhẹ như có như không của nữ nhân, chắc là khổ hình mỗi ngày đều diễn ra trong địa lao này.
"Tiểu thư, tiểu thư ngươi khỏe chứ?" Bích Lạc thấy Lục Oanh có chút choáng váng, vội vàng đỡ cánh tay nàng, lại sờ sờ mu bàn tay Lục Oanh, thật lạnh lẽo, bắt đầu trách cứ chính mình, "Sớm biết địa lao này âm lãnh như thế, nên phủ thêm áo choàng mới tốt."
"Chỉ là gần đây không nghỉ ngơi điều độ thôi, không sao."
"Nơi này quá dọa người, tiểu thư vẫn không nên ở lâu thì hơn, miễn cho bị lạnh."
Sau song sắt lao tù u ám, một bóng người cuộn mình trong góc.
"Ngươi tới vừa lúc, nhìn một cái lễ vật trẫm mang về cho ngươi." Trịnh Triệu đứng dậy, hưng trí mà nói với Lục Oanh.
"Nàng chính là người Tam Tấn hội?" Lục Oanh không thấy rõ, chỉ nghe tin trong địa lao này giam giữ người Tam Tấn hội, thế nên mới chạy lại đây.
Cố Thanh Trản cúi đầu, thần trí vốn mơ hồ khi nghe được bảy chữ ấy, giật mình thanh tỉnh. Nàng chậm rãi ngẩng đầu, thấy bóng dáng đứng trong ánh nến lúc sáng lúc tối kia, mấy tháng không gặp, thật sự tựa như cách một kiếp người.
Cố Thanh Trản chán ghét bộ dáng chật vật khó coi của mình, không muốn bị nàng nhận ra, nhưng ánh mắt cứ lưu luyến trên người Lục Oanh.
A Oanh, lúc trước ngươi lập lời thề nói muốn giết ta, hiện giờ đã mất hết cố kỵ, ngươi hạ thủ được không?
"Nàng không chỉ là người Tam Tấn hội, còn là cố nhân của chúng ta."
Vận mệnh đã định, cho dù muốn trốn tránh, sao lại được như ngươi mong muốn.
Đến gần, khuôn mặt kia từng xuất hiện rất nhiều lần trong mộng cảnh, mặc cho má trái người nọ có một vết thương loang lổ máu, nàng vừa thấy đã nhận ra. Lục Oanh hít một hơi, cả hô hấp cũng run rẩy, nàng... sao lại ở đây? Lấy thủ đoạn của nàng, sao sẽ thành tù nhân...
Gặp lại nàng, tâm Lục Oanh vẫn không nhịn được mà run rẩy, nhất là một khắc kia khi đối diện đôi mắt của nàng. Trong khoảnh khắc, thời gian tựa như dừng lại, trong mắt đơn thuần chỉ có ngươi và ta. Nhưng đây cũng chỉ là trong khoảnh khắc mà thôi, giây lát lướt qua, giữa các nàng, rốt cuộc vẫn cách muôn trùng vạn dặm.
Lục Oanh nghiêng đầu, mắt không thấy, thì tâm... không loạn. Rõ ràng hai người từ nay về sau không còn liên quan là được rồi, vì sao cố tình cứ phải xuất hiện.
Cố Thanh Trản vốn tưởng rằng mình có thể thừa nhận hết thảy, bây giờ mới phát hiện, khó nhất, là thừa nhận nàng lạnh nhạt, xem mình như người lạ. Sự tuyệt tình trong đôi mắt nàng, khiến mình như rơi vào đáy cốc sâu thẳm.
"Ngươi muốn xử trí nàng thế nào, "tỷ tỷ" tốt của ngươi..." Trịnh Triệu nhấn nhá thật dài hai chữ tỷ tỷ. Hắn chỉ biết hai người này từng là "tỷ muội tình thâm", tất nhiên không biết giữa các nàng còn có một phần tình cảm phức tạp.
Trịnh Triệu lường trước, Lục Oanh nhất định cũng hận nàng, Trịnh Triệu đi đến trước mặt Cố Thanh Trản, nắm cằm nàng, thảnh thơi mà nói với Lục Oanh, "Ngươi là muốn... khoét hai mắt nàng, hay là cắt đầu lưỡi nàng... Hay là..."
Lục Oanh vẫn nghiêng đầu trầm mặc, thật lâu sau, nàng nhìn thoáng qua Cố Thanh Trản, mới lạnh lùng nói với Trịnh Triệu, "Hoàng Thượng vui vẻ là được..."
"Tiểu thư..." Bích Lạc phát hiện Lục Oanh sắc mặt trắng bệch.
Từ ánh mắt của Lục Oanh, không nhìn ra chút thương tiếc nào. Đau đớn rút gân bẻ xương cũng không đủ khiến Cố Thanh Trản rơi lệ, nhưng lúc này hốc mắt nàng lại ươn ướt. Nàng đã xem không rõ, là Lục Oanh rất giỏi ngụy trang, hay là đúng như mình mong muốn... Hiện giờ Lục Oanh đối với mình, chỉ có hận... Không có yêu.
"Bích Lạc, chúng ta đi." Lục Oanh bính ổn hô hấp, đầu khẽ nhấc, rời đi nhìn như khí định thần nhàn, nhưng chỉ có mình nàng hiểu được, bản thân mình bối rối và bất an như thế nào, nàng thậm chí quên mất mục đích đến địa lao. Từ khoảnh khắc nàng nhìn thấy Cố Thanh Trản, đầu óc của nàng đã trở nên hỗn loạn.
Lục Oanh đi rất nhanh, nhanh đến mức Bích Lạc không theo kịp, gấp gáp hô lên từ đằng sau "Tiểu thư ngài chậm một chút.", thở hồng hộc đuổi theo. Sau khi ra khỏi địa lao, lại đi qua mấy góc quanh, Bích Lạc liền hoàn toàn không thấy bóng dáng Lục Oanh.
----
Lính tuần tra trong thành hăng hái đàm luận chuyện thắng trận hôm nay.
"... Vừa nghe thấy danh hào của Lục Tướng quân, đám rùa rút đầu trrong thành đã sợ mất mật, tè ra quần liền mở cửa thành..."
"Công thành cả hỏa pháo cũng không cần dùng..."
"... Nghe nói người thủ thành là một nữ tướng quân, không tên tuổi gì, chắc là bị tràng cảnh này dọa chết..."
"Ha ha ha ha..."
Lục Oanh biết rõ đạo binh gia, đương nhiên biết công thành không phải trò đùa. Không cần tốn nhiều sức như vậy, vốn đã kỳ quái, càng miễn bàn phe thủ thành có Cố Thanh Trản. Lui một bước mà nói, cho dù Cố Thanh Trản không giữ được thành, vậy cũng tuyệt đối sẽ không tới mức rơi vào tay Trịnh Triệu, nàng thông minh như vậy... sao lại không biết kết cục khi rơi vào tay Trịnh Triệu.
Lục Oanh vốn tưởng rằng đây là trá hàng, nhưng hôm nay quân đội Bắc Trịnh đã hoàn toàn chiếm lĩnh Lãnh châu.
Có một khả năng, vừa nghĩ ra lại cực lo sợ, Lục Oanh xoay người bước nhanh, rồi thành chạy, trong lòng không ngừng kêu gào, "Cố Thanh Trản... Cố Thanh Trản... Ngươi điên rồi sao... Ngươi rốt cuộc muốn ta làm gì..."
Lục Oanh đúng dịp gặp phải Bích Lạc đang đi tìm nàng, Bích Lạc gấp đến độ trực tiếp dậm chân, "Tiểu thư ngài lại đi đâu?!"