"Sao lại lạnh như vậy?" Lục Oanh đưa tay phủ lên mặt Cố Thanh Trản, lại xoa cổ nàng, không cảm thấy chút hơi ấm nào. Kỳ thật, từ lúc nàng vuốt má mình, Lục Oanh đã cảm thấy cơ thể nàng lạnh như băng, chỉ là không ngờ lại nghiêm trọng đến vậy. Rốt cuộc nàng bị thương nặng tới mức nào...
"Cố Thanh Trản, Cố Thanh Trản..." Mấy ngày nay cảm giác lo lắng phiền muộn ngày càng nghiêm trọng, Lục Oanh khom lưng ghé vào giường một lần lại một lần gọi tên nàng. Không biết vì sao, Lục Oanh cứ cảm thấy... cứ cảm thấy nàng sẽ không bao giờ mở mắt, sợ rằng, lần ngủ này... nàng cuối cùng không thể dậy được.
Có một số chuyện, càng nghĩ lại càng không thể kiềm lòng.
"A Trản..." Nhìn mi mắt mà mình ngày nhớ đêm mong dần dần mất đi sinh khí, Lục Oanh nhíu mày cắn môi, bắt đầu hận chính mình. Cho dù đáy lòng không muốn yêu nàng, nhưng sao có thể tổn thương nàng như vậy? Thấy nàng chịu đủ mọi nỗi khổ da thịt, lòng mình thật sự dễ chịu sao?
"A Trản..." Lục Oanh đưa tay vuốt ve đôi má nàng, nhìn mỗi một vết thương trên người nàng, đau đớn tựa như quất roi lên người mình vậy.
Lục Oanh cảm thấy mình sắp điên rồi. Nàng nhanh chóng nắm chặt bàn tay tựa như hàn băng của Cố Thanh Trản, nàng không biết mình nên làm gì bây giờ. Mấy ngày nay Lục Oanh đã quyết tâm, tận mắt nhìn người này nhận hết đủ loại cực hình trong địa lao, đáy lòng nàng vẫn còn oán Cố Thanh Trản, nàng muốn Cố Thanh Trản cũng nếm thử tư vị tan nát cõi lòng... Nhưng nàng không biết, từ lúc nàng rời đi, tâm Cố Thanh Trản đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Cố Thanh Trản vẫn sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, không nghe được giọng Lục Oanh. Nếu lúc này nàng nghe thấy Lục Oanh gọi một tiếng "A Trản", đoán chừng sẽ mừng rỡ đến mức tâm mềm nhũn.
Bích Lạc cước bộ vội vàng chạy đi thỉnh Hàn tiên sinh. Nghe là Cố Thanh Trản, Hàn Chân không đồng ý ngay. Muốn xem bệnh cho tử tù, việc bậc này hắn không làm chủ được, chuyện này rốt cuộc vẫn truyền đến tai Trịnh Triệu.
Trịnh Triệu muốn Cố Thanh Trản sống không bằng chết, chưa bao giờ muốn đưa nàng vào chỗ chết. Dù sao nàng cũng là tâm phúc của Cố Ung, lưu trữ tính mạng của nàng, cuối cùng hẳn sẽ có chút thu hoạch không tưởng được.
"Không ngờ nữ tử này nếu bắt đầu hung tâm, ngay cả trẫm cũng phải nhìn với cặp mắt khác xưa." Trịnh Triệu cảm thán, "Nhưng mà Oanh nhi vui vẻ là được, chỉ cần người còn giữ một hơi tàn, Hàn tiên sinh liền có biện pháp khởi tử hồi sinh."
"Hoàng Thượng tán thưởng, tán thưởng." Hàn Chân gật đầu, giơ tay nhấc chân nho nhã có lễ, "Chi bằng bắt mạch trước."
Lục Oanh trực tiếp làm lơ lời trêu đùa của Trịnh Triệu, chỉ nói khẽ với Hàn Chân, "Nàng ba ngày không ăn, hiện giờ toàn thân lạnh lẽo, hô hấp cũng quá yếu ớt."
Nàng vẫn buông mi, một bộ lạnh lùng xa người ngàn dặm, chỉ sợ mình hốc mắt phiếm hồng rất mất tự nhiên. Bích Lạc hiểu nàng, yên lặng đứng bên người Lục Oanh, giọng cực kỳ nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mình Lục Oanh nghe được, "Tiểu thư, nhất định không có việc gì."
Qua thời gian một chén trà nhỏ, Hàn tiên sinh vẫn tiếp tục bắt mạch không nói lời nào. Lục Oanh mặt lạnh đứng một bên, trong lòng lại sớm rối loạn, nàng muốn hỏi nhưng lại sợ quấy rầy hắn, đến tận khi thấy Hàn Chân hơi hơi lắc lắc đầu, đang định hỏi...
"Như thế nào? Có cứu được không..." Trước khi Lục Oanh lên tiếng, Trịnh Triệu đã hỏi trước.
Trịnh Triệu giọng điệu khinh miệt, lại như đâm xoáy vào tâm Lục Oanh, lúc trước nàng từng hỏi Cố Thanh Trản...
"... Ngươi có người nhà không?"
"Không có."
"Vậy về sau... ta chính là người nhà của ngươi..."
Khi đó, Cố Thanh Trản nói một câu mà Lục Oanh cả đời này không thể quên được. Lúc ấy nàng ôm mình, chặt như vậy, "Ta cả đời này... chỉ có ngươi quan tâm ta." Cố Thanh Trản rất hiếm khi treo từ "quan tâm" bên miệng, nhưng nàng có thể rõ ràng cảm nhận được sự quan tâm. Chỉ có Lục Oanh, một nữ tử nguyện ý vì nàng trả giá tính mạng.
Lục Oanh từng hứa cho nàng một đời một kiếp, hiện giờ xem ra tất cả hứa hẹn đều biến thành lời vô căn cứ. Lục Oanh không biết mình có nên tin nàng, tin tình cảm nàng dành cho mình hay không? Là giả là thật, nếu từ đầu chí cuối đều chỉ là lợi dụng, vậy lời "ta yêu ngươi" nàng nói ra có nghĩa lý gì? Có lẽ thật sự là do cô đơn, tịch mịch...
Nhớ năm đó mình mới vừa vào Vương phủ, nàng cẩn thận cố ý tiếp cận, hết thảy đều ngụy trang đến vô cùng tự nhiên. Ai ngờ một nữ tử dịu dàng "có tri thức hiểu lễ nghĩa" như vậy, lại là sát thủ máu lạnh giết người không chớp mắt. Tiếp sau này, nàng nhốt mình ở hoàng thành, nói lời dối trá mà mặt không đỏ tâm không nhảy, Lục Oanh không hiểu tâm tư nàng, mọi chuyện cứ như đều bị nàng đùa bỡn trong tay, ngay cả tình cảm.
Lục Oanh hiểu được, mình đã yêu người không nên yêu, mặc dù hận nàng, nhưng vẫn không thể buông bỏ nàng.
"Hôn mê là vì bị thương suy yếu và mấy ngày không ăn dồn lại, nhưng..."
Thấy Hàn Chân sắc mặt trầm trọng, Lục Oanh liền biết không ổn, thể yếu hôn mê là bình thường, nhưng sẽ không đến mức cả người lạnh lẽo, như nằm trong tảng băng, gần như không có nhiệt độ cơ thể như vậy.
"Vậy thể lạnh thì sao?" Lục Oanh hỏi.
"Hàn mỗ bất tài..."
Trịnh Triệu nhướn mày, tuy Lục Oanh mặt ngoài vân đạm phong khinh, nhưng có thể nhìn ra, nàng đang quan tâm Cố Thanh Trản chứ không phải oán hận. Trước kia khi nghe tin Lục Oanh cứu Cố Thanh Trản ra khỏi địa lao, Trịnh Triệu đã có điều kỳ quái, hắn hỏi, "Xem ra ngươi... rất quan tâm nàng."
Lục Oanh đọc ra nghi ngờ trong mắt hắn, cười lạnh nói, "Chỉ có nàng... biết nguyên nhân mẫu thân ta tử vong. Lúc trước Hoàng Thượng từng đáp ứng một thỉnh cầu của ta, nay ta nghĩ ra rồi... Ta muốn mạng của nàng, về sau sống chết theo ý ta."
"Hửm?" Trịnh Triệu không nhanh không chậm nói, "Cứ quyết định qua loa như vậy, quả thật không hối hận? Phải biết, cho dù ngươi không nói, trẫm cũng sẽ không để nàng sống dễ chịu."
"Không hối hận."
Lúc này có binh lính báo lại tình hình chiến đấu trên tiền tuyến, Trịnh Triệu liền rời đi.
"... Ta chưa bao giờ gặp qua chứng bệnh như thế, xem ra bỉ nhân tài học quá sơ thiển nông cạn rồi."
Hàn Chân ngay cả bệnh hiểm nghèo của phụ thân cũng có thể trị được, nhưng lại không chữa được chứng hôn mê của nàng sao? Lục Oanh bắt đầu sợ hãi, sợ hãi suy nghĩ trong lòng cuối cùng sẽ thành hiện thực. Rõ ràng chưa từng có được, hiện giờ lại cảm thấy sắp mất đi, nàng hoảng hốt, chân gần như mất hết khí lực, xiểng liển chực ngã, "Thật sự... không thể cứu sao..."
"Chứng bệnh nguy nan hơn nữa cũng có biện pháp chữa trị, chỉ là vấn đề thời gian... Ngoại trừ bệnh trạng này, nàng còn có dị thường nào khác không?"
"Có! Có!" Bích Lạc vội vàng đứng ra, "Mấy ngày trước nàng cứ như lên cơn điên, lật tung mọi thứ, hình như là muốn tìm cái gì, sau đó lại dùng dao găm cắt cổ tay, thật khiến người ta sợ hãi."
Như nổi cơn điên, lật tung mọi thứ? Lục Oanh nghe Bích Lạc nói vậy, rốt cuộc nhớ đến chuyện đó. Nàng cũng từng thấy Cố Thanh Trản như vậy, màu đen... dược hoàn màu đen, "Dược hoàn... Dược hoàn, nàng từng uống dược hoàn gì đó... Hình như không thể ngừng được, phải dùng thường xuyên."
"Chẳng lẽ là... Mặc hoàn?" Cố Thanh Trản là người Tam Tấn hội, Hàn Chân thật dễ dàng đoán ra, "Xưa nay nghe giang hồ truyền lưu Mặc hoàn không thuốc nào giải được, ta trái lại vẫn luôn hiếu kỳ rốt cuộc là kỳ độc như thế nào."
"Vậy... tiên sinh liệu có biện pháp giải trừ?"
"Giải độc chú ý lấy độc trị độc, nếu trong tay ta có phối phương của Mặc hoàn, có lẽ có thể nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải, nhưng nay ta quả thật thúc thủ vô sách."
( Bó tay không có cách nào.)
Nếu là dược hoàn bảo mệnh, vì sao nàng không mang theo bên người? Lục Oanh từng thấy dáng vẻ thống khổ của nàng khi phát bệnh, chật vật suy yếu trông mà đau lòng, "Nếu ta tìm được Mặc hoàn, tiên sinh có thể phỏng đoán ra phối phương?"
Hàn Chân nổi hưng trí, nếu có thể giải được kỳ độc truyền lưu đã lâu này, thanh danh hắn tự nhiên sẽ lan truyền khắp giang hồ, "Cần chút thời gian, nhưng không thành vấn đề."
Tìm được bí phương Mặc hoàn không dễ, nhưng tìm được Mặc hoàn thì dễ dàng hơn rất nhiều.
"Ta viết trước mấy phương thuốc trừ lạnh, lát nữa sẽ sai người đưa Thương Sơn hỏa châu đến đây. Đó là kỳ vật trừ lạnh, tuy không giải được hàn độc trong cơ thể nàng, nhưng ít ra có thể trì hoãn một chút, như vậy sẽ có đủ thời gian đợi đến lúc nghiên cứu chế ra thuốc giải."
Thương Sơn hỏa châu, Lục Oanh từng thấy qua, tuy là chuyện vài năm trước, nàng lại nhớ thật rõ ràng. Nàng vô cùng chắc chắn khi đó tắm cùng Cố Thanh Trản, đã yêu nàng, chẳng qua không thể tưởng được, trong tương lai, các nàng sẽ có nhiều dây dưa như vậy.
"Vậy nàng lúc nào mới tỉnh lại?"
"Một khi dùng Mặc hoàn, liền ngày càng ỷ lại. Khi phát bệnh... nàng hẳn là sẽ tỉnh."
Tối đến, Hàn Chân quả nhiên sai người đưa Thương Sơn hỏa châu và mấy phương thuốc tới, còn thêm chút thuốc mỡ ngoại dụng. Thế nhưng vết thương trên người Cố Thanh Trản quá nhiều, không dính được nước, hỏa châu này liền không thể dùng.
"Thường xuyên chuẩn bị sẵn chén thuốc, nếu nàng tỉnh, cho nàng uống..." Lục Oanh phân phó tiểu nha hoàn gác đêm, "Còn nữa, nếu nàng tỉnh, lập tức thông báo ta."
Đã qua giờ tý (pm-am), Lục Oanh vẫn trằn trọc trăn trở trên giường, thật vất vả mệt nhọc mới chợp mắt được chốc lát, lại mơ thấy tiểu nha hoàn vội vàng tiến vào thông báo người không còn, cả kinh đến mức nàng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh chảy đầy người, cuối cùng dứt khoát không ngủ nữa. Lục Oanh khoác một kiện áo choàng, không đánh thức Bích Lạc, một mình đi ra ngoài. Vòng trăng tròn giắt trên bầu trời thăm thẳm, màn đêm phủ đầy tinh tú. Bấy giờ đang là đầu hạ, tuy có chút gió thổi đến, cũng không thấy lạnh.
Lục Oanh dựa cột ngồi xuống, dù đối diện với ánh trăng thanh lãnh an bình, tâm tình nàng vẫn rối bời khó yên. Đúng là rốt cuộc vẫn không thể buông bỏ... Nàng nhấc một trản đèn, bước chân thong thả rời đi.
"Tiểu thư..." Nha đầu gác đêm vốn đang chực ngủ, thấy Lục Oanh đến vội xoa xoa ánh mắt nhập nhèm, cố xốc tinh thần hành lễ.
"Đã tỉnh chưa..."
"Vẫn chưa."
Chén thuốc trên bàn còn ấm, mấy nha hoàn này không quên lời dặn nàng.
Vén bức màn lụa, Lục Oanh ngơ ngẩn ngồi xuống bên giường, đưa tay sờ sờ cổ nàng. Vẫn còn lạnh lẽo.
Nàng quay đầu phân phó nha hoàn đang đứng hầu một bên, "Đi lấy chút lửa than đến đây."
"Lửa than?" Nha hoàn không hiểu ra sao, mùa đông mới dùng than củi, hiện giờ đã là đầu hạ, trong phòng cũng bắt đầu có chút oi bức rồi. Thế nhưng chủ tử đã phân phó, làm theo là được, "Vâng, nô tỳ lập tức đi."
Đã hơn nửa đêm, cũng không phải vào đông, lửa than sao dễ tìm như vậy, nha hoàn bà tử nhiều lần trắc trở mới kiếm được. Đã qua một canh giờ, Lục Oanh liền cứ vậy ghé vào đầu giường mà ngủ, nghe được động tĩnh, hơi tức giận, nói, "Muốn các ngươi lấy chút lửa than, sao đi lâu như vậy?"
Chúng nha hoàn bà tử đều không dám nói lời nào.
"Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi hết đi." Lục Oanh cũng biết mình khó xử bọn họ rồi.
Lục Oanh nói một câu này, khiến bọn nha hoàn như được đại xá, liền nhất nhất lui xuống.
Lửa than càng đốt càng thịnh, độ ấm trong phòng lập tức tăng lên. Lục Oanh cảm thấy nóng bức, liền cởi áo choàng, lại sờ sờ trán Cố Thanh Trản, vậy mà vẫn còn lạnh lẽo.
Nha hoàn sắc thuốc lại đưa tới chén thuốc mới.
Người không tỉnh lại, cứ sắc thuốc thì có ích gì? Nàng ủ rũ phân phó, "Tối nay không cần đưa đến nữa."
Lục Oanh nghiêng đầu, lẳng lặng trông giữ nàng...
"Ngươi là thê tử của ta, người ta yêu nhất cuộc đời này." Nay nhớ đến những lời này, tâm vẫn như cũ sẽ lâm vào rung động. Cố Thanh Trản, chỉ cần ngươi xuất hiện, ta thật sự không thể làm ngơ ngươi.
Trong phòng càng ngày càng nóng, thái dương Lục Oanh đã chảy mồ hôi, nhưng người trên giường lại không hề thay đổi, vẫn tỏa hàn khí bức người, đôi môi vô cùng khô khốc. Lục Oanh xoay người lấy một ly trà lạnh, ngón tay chấm nước, rồi nhẹ nhàng xoa lên đôi môi nàng...
Môi được xoa nhẹ, tựa hồ khôi phục chút huyết sắc, cánh môi dần dần mềm mại.
Lục Oanh chần chờ chốc lát, đưa chén trà đến bên miệng, uống một ngụm nhỏ, cúi người nhẹ nhàng đẩy ra cánh môi nàng, đưa môi mình dán lên, cạy mở răng nàng, chất lỏng mát mẻ chảy xuôi xuống miệng.
Lục Oanh buông môi, đưa tay khẽ vuốt vết sẹo thật dài trên mặt người trước mắt, thì thầm với nàng, "Cố Thanh Trản, ngươi tỉnh lại cho ta..."
----
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Lục đau lòng , như vậy mới ngoan ~
Rau Thơm đổi mới, cũng ngoan ~
Dany: Cũng muốn ngoan như tác giả, nên đăng liền chương luôn ây ~