Vương Phi Của Bạo Vương

chương 226: sự nhung nhớ trong lòng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lãnh Như Tuyết thấy nữ tì ấy khóc lóc, trong lòng càng bực bội, hắn không nghe rõ lời của nữ ti, bước chân vẫn không chút dừng lại, vẫn lớn bước đi về trước.

Nữ tì ấy thấy Lãnh Như Tuyết không nghe không hỏi đối với lời ả ta nói, bất giác thầm hoảng loạn, ả ta khẽ do dự giây lát, sau đó vội chạy về trước, chặn Lãnh Như Tuyết lại, ‘độp’ một tiếng, quỳ xuống đất.

Lãnh Như Tuyết lúc này đang vì thư hàm của Lãnh Như Phong mà lòng vạn phần lo lắng, thấy nữ tì ấy to gan dám ngăn mình lại, bất giác tức giận quát: “cút ra!”

Cơ thể nữ tì ấy tuy vì sợ hãi mà khẽ run lên, nhưng ả ta vẫn quỳ dưới đất không động dậy, khóc nói: “cầu xin vương gia cứu lấy tiểu thư, nếu như vương gia không đến, tiểu thư…..tiểu thư…..người không sống nổi đâu……….”

Lãnh Như Tuyết giờ mới nghe rõ lời nữ tì ấy nói, tuy lòng hắn lúc này vội vã vô cùng, nhưng nhìn thấy bộ dạng hoang mang của nữ tì ấy, bất giác nhíu mày, nhẫn nại trầm giọng nói: “phát sinh chuyện gì?”

Nữ tì ấy vẫn khóc nói: “vương gia, tiểu thư người…….nghĩ không thông, cắt mạch máu……người không cho nô tì đi tìm đại phu……chỉ muốn gặp vương gia…….vương gia……..nô tì cầu xin người…….xin người hãy cứu tiểu thư……..”

Cắt mạch máu? Mi mày Lãnh Như Tuyết nhíu chặt, đối với những việc của Liên Đường làm hắn càng chán ghét vô cùng, hễ nghĩ tới Ưu Vô Song bây giờ đang ở cùng Lãnh Như Phong, hắn đã hận là không thể ngay lập tức đến đó đón nàng từ bên người nam nhân khác trở về.

Nhưng mà, hắn cũng không thể bỏ mặc Liên Đường không lo, bởi vì, dù bây giờ hắn đã hiểu rõ, trong lòng hắn không yêu ả, nhưng bảo hắn nhìn ả chết, hắn vẫn không thể nào làm được!

Cho nên, dù cho lòng hắn đang nôn nóng như lửa đốt, nhưng hắn vẫn trầm mặt, quay người đi về phía tẩm thất của Liên Đường. Chỉ là trán nổi gân xanh, hiển rõ sự phẫn nộ trong lòng hắn lúc này.

Đẩy cửa tẩm thất ra, mọt mùi máu tanh mãnh liệt truyền lại, Lãnh Như Tuyết sắc mặt âm trầm, bước vào.

Chỉ thấy Liên Đường sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt nằm trên giường, còn cổ tay rũ xuống giường của ả, có một vết thương dài đáng sợ, máu tươi, lúc này đang dọc theo cổ tay trắng ngần của ả mà chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, còn mặt đất, đã đầy một vũng máu khiến người khác không khỏi kinh sợ.

Liên Đường nhìn thấy Lãnh Như Tuyết đến, sắc mặt trắng bệch lộ ra một tia cười yếu ớt, ả khẽ cử động, phảng phát muốn đưa tay về phía Lãnh Như Tuyết, nhưng tay lại không có sức, cuối cùng bất lực rũ xuống, một giọt nước mắt chảy từ khóe mắt ả xuống, âm thanh ả cực kì yếu ớt nói: “Tuyết Nhi……….”

Lãnh Như Tuyết không hề nói gì, hắn sắc mặt tái xanh nhìn Liên Đường nằm trên giường một cái, sau đó quay đầu quát nữ tì theo sau lưng: “còn không mau gọi đại phu đến?”

Nói rồi, hắn đột nhiên xé mạnh một mảnh vải trên y phục, sau đó lớn bước đi đến trước giường, trầm mặt, băng bó vết thương lại cho Liên Đường.

Liên Đường không động đậy, chỉ là ánh mắt mắt ôn nhu nhìn Lãnh Như Tuyết, rơi lệ, nghẹn ngào: “Tuyết Nhi…….đừng không quan tâm ta…….nếu như không có Tuyết Nhi………ta…….ta………..ta thật sự không thể sống tiếp nữa……..”

Lãnh Như Tuyết từ đầu đến cuối vẫn trầm mặt, không nói một lời.

Liên Đường thập phần nhu thuận, mặc cho hắn băng bó cho ả, sắc mặt trắng bệch lộ ra một tia cười, nhu giọng nói: “Tuyết Nhi……còn nhớ không? Vào năm Tuyết Nhi mười bốn tuổi, chúng ta dạo chơi trong ngự hoa viên trong cung, ta không cẩn thận bị ngã, Tuyết Nhi cũng bao bó vết thương cho ta giống như vậy………năm ấy, Tuyết Nhi mới mười bốn tuổi, nhưng Tuyết Nhi vẫn kiên trì cõng ta về tẩm thất……..Tuyết Nhi………Tuyết Nhi có biết không? Lúc ấy…………ta rất hạnh phúc……….”

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Liên Đường, lòng Lãnh Như Tuyết mềm lại, bất giác nhớ lại chuyện năm xưa.

Năm ấy, hắn vẫn còn non trẻ, vẫn là một thiếu niên không biết thế sự, đối với việc nam nữ cũng ở giai đoạn mơ hồ, khi ấy, ngoài phụ hoàng ra, người duy nhất quan tâm hắn, chăm sóc hắn chính là Liên Đường lớn hơn hắn năm tuổi này.

Còn phụ hoàng tuy sủng ái hắn, nhưng mà, dù sao vẫn là nhất quốc chi quân, thời gian có thể bên cạnh hắn ít đến đáng thương, và khi đó, Liên Đường luôn bên cạnh hắn, và hơn nữa, hắn khi ấy mới nếm trải mùi vị tình-dục, đương nhiên đối với Liên Đường càng thêm khó dứt.

Bởi vì khi ấy, trong lòng hắn, Liên Đường là người nữ nhân duy nhất trong đời này của hắn, chiếm vị trí trong lòng cực kì quan trọng.

Nếu như, nếu như không phải phụ hoàng chia cắt hắn và Liên Đường, vậy thì, có lẽ cả đời này hắn sẽ yêu một mình ả.

Nhưng, tất cả mọi việc này không có nếu như, bởi vì, hắn cuối cùng vẫn gặp được tiểu nữ nhân, trong bất tri bất giác, nàng đã chiếm trọn vị trí của Liên Đường trong tim hắn!

Bởi vì, hắn phát hiện, nhất cử nhất động của nàng, đều bất tri bất giác lay động trái tim hắn, lúc nàng tức giận, hắn sẽ cảm thấy hoang mang, còn khi nàng thương tâm rơi lệ, lòng hắn sẽ đau.

Hắn, đã không thể không có nàng nữa rồi.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Liên Đường, hắn tuy đối với hành động của ả có phần cảm thấy phẫn nộ, nhưng lòng của hắn đối với ả vẫn có một tia áy náy, bởi vì nếu như không vì hắn, ả sẽ không bị tướng công mình từ khỏi phủ, ả vì hắn, đích thực đã chịu không ít ủy khuất, còn hắn lúc này, trong lòng đã không còn yêu ả nữa, người mà trong lòng hắn nhớ nhung bây giờ chính là tiểu nữ nhân vui giận đều có thể lay động đến hắn kia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio