Vương Phi Của Bạo Vương

chương 253: song nhi ta rất nhớ nàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Nhi ôm lấy khúc lụa màu hồng, nói với Ưu Vô Song đang đùa với Niệm Nhi: “người ta bảo tiểu thư đi mới có thành ý.”

Ưu Vô Song đặt Niệm Nhi xuống, có chút ngờ hoặc nhìn Vân Nhi, nói: “việc này trước nay không phải người đi sao?”

Vân Nhi cũng có chút ngờ hoặc nói: “hộ này nô tì chưa đi qua, là hôm qua mới đến, mua được mấy khúc vải, hôm nay sai người đến, muốn tiểu thư đích thân đi may đo.”

Ưu Vô Song nhíu nhíu mày, nàng tuy không muốn đi, nhưng mà vì cửa tiệm, cũng không thể không đi, nhưng mà, yêu cầu giống như của hộ gia đình này cũng không phải là lần đầu tiên, trước kia, cũng từng có tiểu thư đại hộ tìm nàng, đó đều là những tiểu thư phú gia thường đến tiệm vải, có người là thật sự muốn may áo, nhưng có người lại vì Tiêu Tịch.”

Không lẽ, lần này tiểu thư hộ này thích Tiêu Tịch sao? Nhưng mà hộ ấy hôm qua mới đến, hôm qua Tiêu Tịch không ở đây, đáng lẽ không gặp Tiêu Tịch mới đúng a?

Nhưng mà Ưu Vô Song tuy lòng nghi ngờ, nhưng nàng vẫn nhận lấy khúc tơ lụa từ tay Vân Nhi, nói: “ngươi trông tiệm cho tốt, lát nữa Tiêu Tịch trở về, ta đi một lúc.”

Vân Nhi đưa vải lụa cho Ưu Vô Song, sau đó ôm Niệm Nhi dậy, nói: “tiểu thư, hay là để nô tì đi thay?”

Ưu Vô Song ôm lấy vải lụa, lắc lắc đầu, nói: “nếu như hộ ấy bảo ta đi một chuyến, vậy thì ta đi, ngươi hãy ở lại trông tiệm.”

Nói rồi, Ưu Vô Song lại hỏi rõ đại chỉ của hộ ấy, sau đó ôm lấy vải, đi ra ngoài.

Bố trang nàng mở không lớn, vì không để phức tạp, cho nên cũng không mời thêm người, thường ngày việc lớn nhỏ trong bố trang đều là do chính tay nàng và Vân Nhi làm, nữ hồng nàng không giỏi, việc thủ công cơ hồ đều là Vân Nhi làm, nàng chỉ phụ trách cắt và thiết kể kiểu.

Cho nên, có khi đi đo may theo kích thước, Vân Nhi không có thời gian, nàng cũng thỉnh thoảng đi một lúc, còn Tiêu Tịch thỉnh thoảng cũng giúp đỡ.

Ra ngoài cửa tiệm, Ưu Vô Song đi theo hướng Vân Nhi nói, Tây thành, cách nơi của nàng một chặn đường, cần phải đi qua mấy con phố khá phồn hoa, cũng chính vì thế, thường ngày Ưu Vô Song rất ít đi Tây thành.

Mặt trời rất gắt, chiếu đến Ưu Vô Song đầu óc choáng váng, bước chân của nàng bất giác tăng nhanh.

Đi qua mấy con phố người qua kẻ lại, rẽ vào ngõ khá thanh tịnh, Ưu Vô Song cuối cùng cũng thở phào, nàng chiếu theo địa chỉ, tìm được hộ ấy, gõ nhẹ cửa.

Cửa rất nahnh đã mở ra, một lính canh mục thanh mày tú đứng trước cửa, nhìn Ưu Vô Song, hỏi: “có chuyện gì?”

Ưu Vô Song nhìn tên lính canh ấy, cười nói: “ta là người của Sương Vân bố trang, không phải tiểu thư nhà ngươi muốn may y phục sao?”

Lính canh ấy sau khi nghe thấy lời của Ưu Vô Song, ánh mắt thoáng qua tia sáng, sau đó lướt nhìn Ưu Vô Song một lúc, rồi nói: “đi theo ta.”

Ưu Vô Song theo lính canh ấy vào trong vườn, phát hiện viện lạc từ ngoài nhìn không bắt mắt này, sau khi vào trong mới phát hiện hoàn toàn khác hẳn.

Viện lạc này đặc biệt rộng lớn, trong vườn có chiếc cầu nhỏ nước chảy qua, núi giả lầu các, vân vân, cư nhiên còn có một hồ sen không nhỏ, bây giờ trong hồ nở đầy hoa sen, khiến người khác không khỏi ngắm nhìn.

Nhưng mà trong thời cổ đại này, nhà của người có tiền có viện lạc như vậy là chuyện rất bình thường, Ưu Vô Song còn gặp qua viện lạc còn lớn hơn của hộ này, cho nên, cũng không cảm thấy lạ!

Dù sao, trong kinh thành, người có tiền nhiều vô số! Bây giờ hộ này, nhiều lắm cũng chỉ là một hộ tương đối giàu có trong kinh thành mà thôi!

Lính canh dẫn Ưu Vô Song rẽ qua mấy hành lang, sau đó dừng trước một gian nhã phòng, sau đó nói với Ưu Vô Song: “chủ tử của ta ở trong ấy, ngươi tự mình vào trong đi!”

Nghe thấy lời lính canh ấy, trong lòng Ưu Vô Song phút chốc thoáng qua tia cảm giác kì lạ, nhưng lại không nghĩ ra kì lạ ở đâu, chỉ còn cách nhìn hắn ta một cái, sau đó đẩy cửa nhã phòng ra, bước vào trong.

Bên trong nhã phòng bày trí đơn giản, cũng rất trang nhã, nhưng mà lại khiến Ưu Vô Song cảm thấy kì quái, nàng không nói ra nơi đâu kì quái, chỉ là trong lòng cảm thấy gian nhã phòng này có gì đó không đúng.

Ưu Vô Song không hề nghĩ nhiều, nhìn trong phòng không có người, đang định lui ra ngoài, tìm người hỏi xem, vừa mới quay người, đã đâm phải một vòng ngực ấm áp.

“Song Nhi nàng đã đến rồi.”

Trong lòng Ưu Vô Song giật thót, ngẩn đầu, đối diện với đôi mâu đen thâm trầm, nhìn người quen thuộc trước mắt, nụ cười trên mặt nàng phút chốc sững lại, khúc vải ôm trong tay cũng phút chốc rơi xuống đất.

Nhìn Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết không còn nhịn được nhung nhớ trong lòng, vội ôm chặt lấy nàng vào lòng, đôi tay rắn chắc của hắn vòng lấy eo nàng, áp sát thân hình nhỏ nhắn của nàng sát vào người mình, phảng phất như sợ hễ buông tay, nàng sẽ biến mất.

Ưu Vô Song bị Lãnh Như Tuyết ôm vào lòng, cảm nhận được hơi thở quen thuộc và nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nhất thời quen cả vùng vẫy, cứ như vậy, lẳng lặng, bị hắn ôm chặt trong lòng.

Qua một lúc sau, nàng mói hồi thần, cắn chặt môi, hạ thấp giọng: “ngươi làm gì vậy? Mau buông ta ra!”

Ngón tay mát rượi của Lãnh Như Tuyết nhẹ nhàng lướt qua gò má nàng, ánh mắt thầm trầm nhìn nàng, khàn giọng nói: “Song Nhi, ta thật sự rất nhớ nàng.”

Ưu Vô Song vùng vẫy dùng hai tay đẩy hắn, tức giận nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi buông tay………”

Tuy nhiên, khi nàng lần nữa đối diện với đôi mâu đen thâm trầm của hắn, những lời phía sau, phút chốc nghẹn lại trong cổ họng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio