Tiểu Cẩn cuối cùng cũng gặp được ngươi rồi, ta thật nhớ ngươi a
Nàng vui vẻ chạy về phía hắn, Tử Cẩn thấy nàng không tránh khỏi vui mừng đến bản thân đứng hình một lúc.
- Lan nhi là nàng thật sao? Ta không có nằm mơ đó chứ?
- Không có mơ đâu a, hàng thật giá thật luôn đó, không tin để ta đánh cho một cái thử xem
- Vậy nàng đánh ta thử đi
- Ngốc à, làm sao ta nỡ đánh ngươi chứ...
Nàng còn chưa nói hết câu đã bị hắn ôm chặt lấy, dựa vào lồ ng ngực hắn nàng có cảm giác yên bình đến kỳ lạ.
Có lẽ bây giờ nàng không thể nào rời xa hắn được nữa rồi.
- Nàng có biết là ta lo cho nàng lắm không ? Sau này không cho nàng làm chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.
- Ta biết ngươi lo cho ta, ta xin lỗi, được chưa ? Bây giờ thì ngươi buông ta ra đi
- Ta không buông
- Ngươi định siết chết ta hay sao ? Ngươi ôm chặt quá làm ta thở không được rồi nè
Vì hắn kích động quá nên có hơi mạnh tay, hắn hơi nới lỏng vòng tay nhưng không buông nàng ra.
Sở Lan dường như cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua trong lòng làm nàng thật hạnh phúc.
Chỉ cần đời này nàng được ở bên cạnh hắn, như vậy nàng cũng thấy mãn nguyện rồi.
- Phải rồi, thời gian qua nàng ở đâu vậy?
- Ta lúc nhảy xuống vực đã rơi vào trận pháp của Bạch Vị Y lão tiền bối, bà ấy đã nhận ta làm đồ đệ còn truyền dạy võ công cho ta.
- Thời gian qua cực khổ cho nàng rồi.
- Không có gì, mà tại sao ngươi lại đến đây?
- Chắc nàng cũng biết Minh Phượng Quốc đã không còn, phụ hoàng mẫu hậu đều đã tự sát.
Ta muốn giết lão hoàng đế Bắc Dận trả thù cho hai người họ.
- Nên ngươi đến đây để tìm sự trợ giúp từ hoàng đế Di Hòa?
Sở Lan lúc trước đã phần nào đoán được hắn sẽ tìm đến sự giúp đỡ từ nước khác, nhưng cụ thể nàng không biết hắn sẽ tìm ai làm đồng minh.
- Đúng vậy.
- Vậy ngươi có thời gian rảnh không, đã lâu lắm rồi ta chưa cùng ngươi đi chơi đó nha
- Nàng đó, vẫn trẻ con như vậy, được thôi đợi một lát nữa ta sẽ đưa nàng đi dạo xung quanh đây
- Được đó, ta đi tắm rửa cái đã, mấy ngày nay đi đường không có điều kiện để tắm, ta cảm giác như sắp lên mốc đến nơi rồi
Nàng nói xong liền vui vẻ chạy đi tắm rửa.
Do chạy quá nhanh nên giày bị tuột rơi lại chỗ hắn, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nàng vẫn luôn không giữ hình tượng như vậy.
Đợi khi bản thân đã thu thập ổn thoả, nàng liền kéo tay hắn cùng đi dạo khắp hoàng đô của Di Hòa Quốc.
Sở Lan cứ mãi lo ngó đông ngó tây nên không cẩn thận đụng trúng người ta.
- Ngươi đi không nhìn đường hay gì à? Đụng trúng bổn công chúa mà còn không mau xin lỗi
Quân Vô Liên là muội muội của hoàng đế Quân Vô Niệm, vị công chúa này tính tình bướng bỉnh tinh nghịch không thua kém gì nàng.
- Cho ta xin lỗi, ta không cố ý, do ta lần đầu đến đây nên hiếu kỳ mãi lo nhìn ngắm xung quanh nên bất cẩn đụng trúng ngươi.
- Ngươi mới đến nơi này thật sao ? Bổn công chúa cũng không có bị gì, coi như bỏ qua đi.
- Ngươi tự xưng bổn công chúa, không lẽ ngươi là muội muội của hoàng đế Quân Vô Liên nhị công chúa.
- Ngươi biết ta ? Còn nam nhân bên cạnh ngươi sao ta thấy quen quen ấy nhỉ ? Hình như là Minh Vương gì đó đúng không?
- Chính xác! Là hắn đã nói với ta Di Hòa Quốc có một vị công chúa, tất nhiên đó chính là ngươi rồi.
Trước khi đi ra ngoài hắn đã nói rõ ràng với nàng về những chuyện liên quan đến nơi này cho nên không khó để đoán ra người trước mặt chính là vị công chúa duy nhất của Di Hoà Quốc.
- Vậy chúng ta cùng phe rồi chẳng phải sao, từ nay chúng ta làm bằng hữu được không ?
- Tất nhiên là được!
- Ngươi gọi ta là Liên nhi đi, còn ngươi tên gì?
- Ta là Sở Lan, ngươi cứ gọi Lan Nhi cũng được
- Xét theo tuổi ta nhỏ hơn ngươi,vậy từ nay ta gọi ngươi là Lan Nhi tỷ nha
- Liên Nhi a!
- Lan Nhi tỷ tỷ!
Hai người cứ như vậy liền trở thành bằng hữu của nhau, trong thời gian ngắn cũng khá thân quen với Vô Liên nên nàng liền có thể cùng hắn vào cung.
Vì để thuận tiện xử lý bè phái của tể tướng, hoàng đế đã lấy danh nghĩa phong cho hắn chức vụ tả tể tướng sánh ngang với chức vụ hữu tể tướng của ông ta.
- Hoàng thượng,như vậy là không được, hắn ta lai lịch bất minh người không thể để hắn nắm giữ chức vụ tả tể tướng.
Hữu tể tướng bất mãn chỉ trích hoàng đế còn không quên nhấn mạnh hắn lai lịch bất minh, đám đại thần phía dưới nghe ông ta nói vậy liền một phen nghị luận xôn xao.
- Hữu tể tướng nói vậy là không đúng rồi.
Không lẽ ông không tin vào mắt nhìn người của trẫm hay sao.
- Thần không dám, thần chỉ là lo hắn có mưu đồ xấu sẽ nguy hại đến Di Hoà Quốc chúng ta
- Hữu tể tướng, ông đang suy bụng ta ra bụng người à.
Ta tuy là lai lịch bất minh thật nhưng sẽ không có mưu đồ xấu, ngược lại là ông đó.
Nghe hắn nói vậy ông ta đã biết hắn chính là người của hoàng đế, những lời ám chỉ của hắn đương nhiên ông ta hiểu rõ hơn ai hết nhưng ngoài mặt lại tỏ ra mình là một trung thần
- Ngươi đừng ở đó nói bậy, ta luôn trung thành với bệ hạ chưa từng có lòng riêng.
- Được rồi, các người đừng cãi nữa, trẫm đã quyết định rồi, cứ như vậy đi.
Bãi triều.
Quân Vô Niệm không để hữu tể tướng có cơ hội nói thêm câu nào nữa đã nhanh chóng đi mất.
Ông ta đành nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng chẳng thèm để ý đến ông ta mà xoay người rời đi, nàng còn đang đợi hắn về dùng bữa nữa a!
- Lan Nhi ta về rồi
- Sao rồi, hữu tể tướng gì đó có làm khó ngươi không?
- Đương nhiên là ông ta không để yên cho ta rồi.
Nàng nghĩ thử xem ai đời lại muốn có người cùng mình chia sẻ quyền lực
- Ông ta dám làm khó ngươi, hừ, yên tâm đi,ta sẽ không để cho ông ta sống tốt đâu.
Dám chọc đến phu quân nàng, ông ta đúng là chê cuộc sống quá yên ổn rồi mà.
Vậy hãy để xem nàng xử lý ông ta thế nào.
Sở Lan đang nghĩ xem sẽ phá ông ta thế nào thì Vô Liên vừa lúc bước vào.
- Lan nhi tỷ tỷ, tỷ lại có trò gì mới, cho muội tham gia với.
- Được thôi, tối nay ta đến tìm muội, chúng ta sẽ đi đại náo phủ hữu tể tướng một phen.
Sở Lan gương mặt gian xảo, nhìn gương mặt này của nàng là đủ biết nàng đang tính kế phủ hữu tể tướng.
Lần này thì phủ hữu tể tướng sẽ gà chó không yên cho mà xem.