Vương Phi Của Ta La Nam Nhân

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi tên gì ?”

Sau một hồi xem xét, hỏi han, chẩn đoán, vị ngự y tuyên bố rằng: tiểu vương gia rơi vào Liên Hoa trì, não bị tổn thương, kinh hãi quá độ, tạm thời mất đi trí nhớ.

Vì thế, tiểu vương gia hiện tại cái gì cũng không nhớ, nên vừa húp cháo, vừa tra hỏi tên tiểu tư của mình.

“Vương gia, nô tài là Tiểu Đông. Là người đã theo hầu hạ người từ nhỏ.” Tiểu Đông hai mắt đã ửng đỏ, mắt ngấn lệ dường như sắp khóc tới nơi.

“Được rồi, được rồi, bổn vương gia đến cả tên mình còn không nhớ, thì làm sao nhớ nỗi ngươi là Tiểu Đông hay Tiểu Tây.” Tiểu vương gia phất tay, bực mình nói.

Khi nãy nghe lão Lưu Bá kia nói, hắn tên là Đông Phương Hạo Diệp, là lục hoàng tử của Văn Quốc, là nhi tử được Tiên Hoàng và Hoàng Thái Hậu yêu thương nhất, cũng là tiểu vương gia được đương kim hoàng thượng Văn Quốc sủng ái nhất – Tĩnh thân vương.

Tiểu Đông nói “Vương gia, Đông của mùa đông, chứ không phải Đông của hướng đông.”

Đông Phương Hạo Diệp phớt lờ gật gật đầu, ngửa đầu một hơi húp cạn bát cháo.

“Mang cho ta thêm chén nữa !” Tiểu Đông mắt vẫn đỏ nhòe tuân lệnh lui xuống lấy thêm cháo cho hắn.

Đông Phương Hạo Diệp nằm trên giường, xoa xoa trán để giảm đi cảm giác đau đớn âm ỷ, trong đầu trống rỗng.

Điều kì lạ là cái gì cũng không thể nhớ được rõ ràng, nhưng trong lòng lại không có chút bất an, mà ngược lại còn cảm thấy thoải mái.

Cả gian phòng này cũng gợi lên cảm giác quen thuộc mơ hồ, xem ra trước kia hắn quả thật ở đây.

“Vương gia. Tiểu vương gia”

Tiểu Đông ra ngoài lấy cháo nhưng trên tay lại chẳng có gì

“Chuyện gì mà cuống cuồng lên thế ? Cháo của ta đâu ?” Đông Phương Hạo Diệp nhăn mặt hỏi.

“Vương gia, vương phi đã hồi phủ”

“Vương phi ? Vương phi nào ?”

“Dĩ nhiên là vương phi của người rồi ạ”

Cái gì? Ta có vương phi ? Ta đã thành thân sao? Đông Phương Hạo Diệp sửng sốt, hoảng hốt suy nghĩ

Hắn nhớ là người ở Văn Quốc vốn có tục lệ tảo hôn, mười lăm mười sáu tuổi thành thân là chuyện bình thường, hắn đã mười chính tuổi lập phi cũng không phải là chuyện kì lạ.

A? Sao ta lại biết mình năm nay mười chín cơ chứ ? Vừa rồi cũng không ai nói cho ta biết mà.

Tiểu vương gia ngửa đầu suy tư.

“Vương gia, vương phi nhất định là lo lắng cho ngài, nên mới từ Minh Quốc vội vàng trở về.” Tiểu Đông nói.

Minh Quốc là một nước lớn tiếp giáp với Văn Quốc, nằm ở phương bắc của Văn Quốc, là một quốc gia cường thịnh phồn vinh, thực lực không thể xem thường.

Nhưng ….vương phi của ta đi Minh Quốc làm gì ? Tiểu vương gia nghi hoặc hỏi “Nàng ấy là người Minh Quốc sao ?”

“Vâng ạ. Vương gia người không nhớ sao, vương phi là vì bang giao của hai nước mà được gả về đây. Năm đó chuyện này đã gây chấn động khắp nơi.”

Năm đó ? Bọn họ rốt cuộc là đã thành thân được bao lâu rồi ? “Nàng ta là ai? Ở Minh Quốc có thân phận thế nào ?”

“Vâng. Vương phi là người của Bắc Đường vương phủ của Minh Quốc”

Bắc Đường vương phủ? Hình như….hơi có chút ấn tượng, nhưng cũng mơ mơ hồ hồ.

Tiểu vương gia đang suy tư, Tiểu Đông bỗng nhiên kêu lên: “Vương gia, vương phi tới”

Tiểu vương gia cả kinh.

Làm gì mà nhanh vậy ? Hắn chưa chuẩn bị gì cả mà.

Đông Phương Hạo Diệp cuống quít ngồi thẳng dậy, lấy tay sửa sang lại mái tóc bù xù do nằm ngủ mê man suốt hai ngày nay, kéo lại chăn, chỉnh lại y phục, trong lòng có hơi khẩn trương.

Tuy nói rằng nàng là thê tử của hắn, trước kia đã từng gặp không biết bao nhiêu lần, thậm chí đã từng qua đêm cùng nhau, nhưng giờ hắn chẳng nhớ được gì, cho nên đối với Đông Phương Hạo Diệp mà nói, đây cũng xem như là lần đầu tiên gặp mặt, nên phải tạo một ấn tượng thật tốt đối với nàng mới được.

Thình thịch! Thình thịch! Nhịp tim của Đông Phương Hạo Điệp dồn dập như có trống trong lòng ngực.

Kì lạ, ta khẩn trương như vậy làm gì ? Đâu phải là chưa thành thân hay thân thiết, đó là vương phi của ta mà! Vương phi! Vốn dĩ là thê tử của ta, gặp thê tử thì có gì mà khẩn trương? Đông Phương Hạo Diệp tự an ủi trong lòng.

Tuy là nói thế, nhưng không biết vì duyên cớ gì, hắn không thể kiềm chế sự khẩn trương, lòng bàn tay cũng đã đổ đầy mồ hôi.

Thật lạ lùng !

Đông Phương Hạo Diệp đang cố gắng trấn an, một lãnh hương chậm rãi bay vào, cùng với thân ảnh cao gầy kiều mỵ hiện lên đằng sau bức bình phong, chậm rãi bước đến.

Oa…..Mỹ nhân! Đông Phương Hạo Diệp mở to mắt, ý nghĩ đầu tiên trong đầu.

A? A? A? Hình như….hình như đây là nam nhân, là một mỹ nam tử! Đông Phương Hạo Diệp vẫn mở to mắt và đến lượt ý nghĩ thứ hai xuất hiện.

“Tham kiến vương phi!” Tiểu Đông ở phía sau hắn quỳ xuống chào….Trời! Vương phi của ta là nam nhân! Ý nghĩ thứ ba hiện lên trong đầu hắn.

“Nghe nói ngươi không cẩn thẩn rơi vào Liên Hoa trì, hôn mê suốt hai ngày, bệnh tình nghiêm trọng, nhưng bây giờ xem ra hình như ngươi cũng không có gì nghiêm trọng”

Bắc Đường Diệu Nguyệt đi đến bên giường nhìn hắn, lạnh nhạt nói.

Hay nhỉ, khẩu khí thật lãnh đạm.

Đông Phương Hạo Diệp có chút thất vọng, nhưng lại cảm thấy cái thần sắc của y quả thật nhìn rất được, không khỏi dõi theo y mà quan sát tỉ mỉ.

“Làm sao vậy? Sao lại nhìn ta như thế?” Bắc Đường Diệu Nguyệt cảm thấy khó hiểu hỏi

Tiểu Đông ở bên cạnh liền thưa “Hồi vương phi, vương gia bị mất trí nhớ”

“Cái gì? Mất trí nhớ?” Bắc Đường Diệu Nguyệt lấy làm kinh hãi

Trên đường về kinh, y nghe nói Đông Phương Hạo Diệp xảy ra chuyện, liền thúc ngựa vội vàng chạy về, chưa kịp hỏi thăm mọi chuyện, chỉ nghe nói người đã tỉnh dậy, không còn gì phải lo lắng. Ai ngờ hắn lại mất trí nhớ?

Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy tâm tình có phần phức tạp, bởi vì trước mắt hắn giờ đây quả thật là một mỹ nhân xinh đẹp phi thường.

Đôi mi y thanh tú cong vút, đậm nhạt đều nhau, so với nữ nhân tô phấn thoa son thập toàn thập mỹ hơn rất nhiều.

Đôi mắt y đen tuyền lấp lánh như trạm trổ, thâm thúy u trầm, chiếc mũi thanh tú thẳng tắp, thể hiện rõ tính cách cương nghị kiên định, ở phía dưới là đôi môi đỏ thẳm mềm mại xinh đẹp….Tiểu vương gia thầm nuốt nước bọt.

Nhưng dù cho y có xinh đẹp thế nào, làm người khác say mê đến cỡ nào thì y vẫn là một nam nhân! Tiểu vương gia tuy rằng mất trí nhớ, nhưng vẫn chưa mất đi ý thức, năng lực phân biệt vẫn còn, người đang đứng trước mặt hắn bây giờ đích thực là nam nhân.

Đông Phương Hạo Diệp chăm chú quan sát khuôn ngực phẳng lì của đối phương, khẳng định y không thể là nữ cải nam trang, nơi đó hoàn toàn không gì là giả tạo.

“Ngươi nhìn cái gì đó?” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn thấy ánh mắt của hắn nhìn bậy bạ, nhíu mày nói.

“Chuyện này….” Đông Phương Hạo Diệp liếm môi, suy nghĩ bây giờ bản thân nên nói gì.

“Ngươi là vương phi của ta?”

“Phải”

“Có cưới hỏi đàng hoàng?”

“Ừ”

“Có sính lễ, thông qua hoàng thất, được hoàng thượng chính thức sắc phong sao?”

“Đương nhiên”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thanh âm lạnh xuống, có chút mất kiên nhẫn.

Đông Phương Hạo Diệp im lặng không nói gì.

Hắn nhìn y từ trên xuống dưới, quan sát tỉ mỉ một lượt tả hữu hai bên.

Ta sao lại có cảm giác…. ta không hề thích nam nhân.

Nhưng sao ta lại lấy y? Khó trách năm đó lại gây nên chấn động lớn, nam nhân lấy nam nhân, có thể không gâynên chấn động sao? Nhưng mà khi đối mặt với sắc đẹp của y thế này….Đông Phương Hạo Diệp trong lòng nhủ thầm, đắn đo một lúc, mới dè dặt mở lời “Ái phi?”

“Khụ khụ…” Bắc Đường Diệu Nguyệt bất ngờ, nghe hắn gọi như thế liền giật bắn người, trừng mắt liếc hắn.

“…phu nhân ?”

Hai tay Bắc Đường Diệu Nguyệt run lên, chén trà trong tay cũng vang lên lạch cạch, phát ra thanh âm “khuông khuông”

“…nương, nương tử?”

“Keng” một tiếng, Bắc Đường Diệu Nguyệt dằn mạnh chén trà trong tay xuống mặt bàn, sợ tiểu vương gia sẽ gọi ra những cái tên thô lỗ của phố phường nên liền nhanh chóng mở lời trước “Diệu Nguyệt! Bắc Đường Diệu Nguyệt!”

A! Thì ra tên của y là Bắc Đường Diệu Nguyệt, nghe rất êm tai.

Đông Phương Hạo Diệp chần chờ một chút rồi hỏi “Diệu Nguyệt, chuyện này….Ta vì sao lại lấy ngươi ?”

Diệu Nguyệt nhìn hắn “Ngươi thật sự cái gì cũng không nhớ sao?”

Đông Phương Hạo Diệp thấy y vẻ mặt hắn có chút khác thường, dè dặt liếc nhìn một cái, cho dù hắn có mất trí nhớ thì trong lòng cũng mơ hồ đoán ra nguyên nhân, chẳng lẽ là….”Hôn nhân chính trị!”

“Cái gì?”

Tiểu vương gia bất ngờ, buột miệng nói “Chẳng lẽ không phải ta ham mê sắc đẹp của ngươi?”

“Ngươi – ham – mê – sắc – đẹp – của – ta?” Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn hắn chằm chằm, lặp lại từng chữ một.

Oaoa…ta đúng là đồ ngốc! Hai nước liên minh như thế này vốn là chuyện thường tình, ta sao lại nghĩ như thế! Tiểu vương gia sợ hãi, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt bối rối nhìn lung tung, bỗng nhiên kêu to “Ay da, đau đầu quá! Đầu của ta đau quá!” Hắn ôm đầu kêu loạn.

Dĩ nhiên, không thể phủ nhận là biểu hiện có phần khoa trương, nhưng lời nói thì đúng là thật, vì nghĩ tới vương phi của mình là nam nhân, thật sự cho tiểu vương gia đau đầu.

“Ngươi đau thật hay là giả thế?” Bắc Đường Diệu Nguyệt thấy hắn ôm đầu rên rỉ, hai mắt loạn chuyển, không khỏi nhíu mày hỏi.

Đông Phương Hạo Diệp rúc đầu vào chăn, nức nở nói “Đau thật đấy, huhuhu….”

Bắc Đường Diệu Nguyệt sực nhớ hắn bị thương vừa mới tỉnh dậy, có hơi chần chừ “Sao thế? Thật sự rất đau sao?”

Đông Phương Hạo Diệp kéo chăn ra khỏi đầu, hai mắt ngấn lệ rưng rừng liếc nhìn y, thấy gương mặt tuấn mỹ gần trong gang tấc, trong lòng đau xót, nghẹn ngào trách móc “Ngươi không quan tâm ta! Huhu….”

“Không, không phải vậy.”

Bắc Đường Diệu Nguyệt bị hắn trách móc khiến mình có cảm giác có phần xấu hổ và áy náy.

Đông Phương Hạo Diệp không rõ trước đây bọn họ sống chung như thế nào, chỉ biết hiện tại là cơ hội hiếm có, không biết vì cái gì, cứ muốn làm nũng với y.

“Diệu Nguyệt, đầu của ta thật sự rất đau!” Hắn cố gắng tỏ ra thảm thương khi nói hai chữ Diệu Nguyệt, trong lòng ngực tim gan cứ đập liên hồi

“Vậy phải làm sao ?” Đôi mày thanh nhã của Bắc Đường Diệu Nguyệt hơi nhíu lại “Nếu vậy thì để ta sai người mang thảo dược cho ngươi”

Oa! Không cần đâu ! Tiểu vương gia vội vàng nắm lấy tay y “Không cần không cần, chỉ cần ngươi xoa cho ta là được rồi”

“Cái gì?” Bắc Đường Diệu Nguyệt mở to mắt kinh ngạc

“Ôi…Ngươi quả nhiên không quan tâm ta! Chúng ta chỉ là hôn nhân chính trị, ngươi rõ ràng là không thích ta, chắc chắn là không cam tâm tình nguyện gả cho ta.”

“Huhu…ta rơi xuống Liên Hoa trì nên cái gì cũng không nhớ, ngươi cũng không quan tâm. Ta trước đây có phải đối xử không tốt với ngươi, cho nên ngươi chán ghét ta, không thèm để ý đến ta? Huhu…Chỉ muốn ngươi xoa cho ta vậy mà cũng không chịu, mạng ta thiệt là khổ mà, huhu….” Đông Phương Hạo Diệp chớp chớp đôi mắt, nước mắt lăn dài, hắn vừa khóc lóc vừa kể lể, thỉnh thoảng lại liếc nhìn phản ứng của Bắc Đường Điệu Nguyệt.

“Được rồi, đừng khóc, ta giúp ngươi xoa!” Bắc Đường Diệu Nguyệt có chút biến sắc, cuối cùng hạ giọng đem hắn kéo về phía mình, hai tay mềm mại nhẹ nhàng xoa trán hắn.

Tiểu vương gia không chút khách khí ngay lập tức tự nhiên gối đầu lên đùi, ôm lấy thắt lưng y.

Người y tỏa ra một mùi thơm thanh nhã, nhẹ nhàng, tiểu vương gia chợt cảm thấy tâm tư bình thản, trong lòng tràn ngập một cảm giác không nói nên lời.

Hắn chợt cảm thấy…chỉ là một thứ cảm giác.

Trước đây hẳn là hắn từng rất thích Bắc Đường Diệu Nguyệt, phải nói là vô cùng yêu thích, bằng không thì cảm giác này là gì? Hai tay của Diệu Nguyệt không nặng cũng không nhẹ, đặt tại huyệt vị chủ yếu trên đầu hắn, chậm rãi giúp hắn giảm bớt cơn đau.

Tiểu vương gia mơ mơ màng màng suy nghĩ, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Ta thật là có thể ngủ …Đây là cảm giác đầu tiên mà Đông Phương Hạo Diệp cảm nhận được sau khi tỉnh dậy.

Hắn là heo sao? Ban đầu đã mê man suốt hai ngày hai đêm, tỉnh dậy chưa tới hai canh giờ thì lại ngủ tiếp, đến khi mặt trời đã lên cao vào ngày hôm sau mới tỉnh dậy.

Tiểu vương gia cảm thấy đầu óc mơ hồ.

“Vương gia, người tỉnh rồi” Tiếng nói của Tiểu Đông truyền tới bên tai hắn.

“Bây giờ là giờ gì ?”

“Giờ Ngọ ạ.. Từ chạng vạng ngày hôm qua người ngủ liên tục cho đến giờ, nếu người còn ngủ tiếp sợ rằng Lưu quản gia sẽ đi tìm đại phu mất.”

Tìm đai phu , hắn ngạc nhiên.

Đông Phương Hạo Diệp ngáp dài một cái, lười biếng duỗi thân người, vừa để cho Tiểu Đồng hầu hạ vừa hỏi “Vương Phi đâu?”

“Vương phi đã quay về Phù Phong Các rồi ạ. Sáng sớm có đến đây một lần, nhưng thấy người vẫn chưa dậy, nên đã đi về”

“Phù Phong Các?” hóa ra, ban đầu, họ đúng là không ngủ cùng phòng, không biết tại sao trong lòng Đông Phương Hạo Diệp trong lòng có chút thất vọng.

“Đúng rồi, vương phi năm nay bao nhiêu tuổi?” Nhớ tới gương mặt tuấn mỹ của y hôm qua khi tới thăm, bao nhiêu sự tình muốn nói mà quên mất, nên bây giờ phải tranh thủ hỏi Tiểu Đông cho rõ ràng.

“Vương phi năm nay hai mươi bốn, là tam thế tử của Bắc Đường vương phủ. Năm ngoái vào mùng chín tháng năm, vương phi được gả về đây, đến nay đã thành thân với người được hơn một năm rồi ạ.”

Tiểu Đông lanh lợi đáp.

Hai mươi bốn? Vậy ra y lớn tuổi hơn ta.

Đông Phương Hạo Diệp bước tới cạnh tấm màn vải cạnh cửa sổ, thuận tay nắm lấy và kéo xuống, lộ ra một nửa tấm gương soi, mặt gương nhẵn bóng phát sáng, so với vùng Trung Nguyên có phần không giống nhau.

“A? Vương gia, người sao lại biết ở đó có một tấm kính Ba Tư?” Tiểu Đông kinh ngạc “Người không phải là mất trí nhớ sao?” Tiểu vương gia cũng không biết tại sao như thế, chẳng qua là làm theo quán tính vậy thôi.

“Quả là một tấm gương tốt”

Hắn vừa tán thưởng vừa ngắm nghía chính mình trong gương từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau.

Hi hi, nhìn kĩ, hắn cũng là một người rất tuấn tú

Đông Phương Hạo Diệp hài lòng khi nhìn thấy mình trong gương

Lông mày vừa dài lại vừa dày, đôi mắt to, lại còn cái mũi vừa thẳng lại vừa vểnh cao.

Ngoại trừ gương mặt có chút ngây ngô, còn lại đều toát ra khí chất của một công tử khỏe mạnh.

Đông Phương Hạo Diệp hài lòng vỗ vỗ hai má, xoa xoa hai bên sườn, đột nhiên nhớ tới vương phi xinh đẹp của mình, không khỏi tưởng tượng cảnh hai người đứng chung với nhau….mồ hôi toát cả ra ngoài.

Vì cái gì mà hắn càng nghĩ lại càng thấy Bắc Đường Diệu Nguyệt giống như là vương gia, còn hắn thì lại giống vương phi như vậy? Tuy Bắc Đường Diệu nguyệt nói bọn họ chỉ là hôn nhân chính trị, nhưng Đông Phương Hạo Diệp cảm thấy kì lạ, đường đường ở Văn quốc này cũng đâu thiếu gì vương gia, so với một tiểu vương gia hữu danh vô thực như hắn thì giỏi hơn rất nhiều, làm sao mà Tam thế tử Bắc Đường Diệu Nguyệt lạ chịu gả cho hắn ? A, không không không ! Ta sao phải tự hạ thấp giá trị bản thân chứ, thật là suy nghĩ sai lầm! Đông Phương Hạo Diệp tự nói với mình.

Nhưng cũng thật kì quái, Minh Quốc có nhiều công chúa, quận chúa như vậy, hắn tùy lấy ai mà chả được, sao lại rước về một nam nhân, mà còn lớn tuổi hơn hắn nữa chứ.

Ừ, nghĩ vậy mới được chứ! Tiểu vương gia đứng trước gương miên man suy nghĩ, Tiểu Đồng đứng bên cạnh thúc giục “Vương gia, mau nhanh lên một chút, đã gần đến buổi trưa nên đến chính sảnh dùng bữa rồi ạ.”

“Được, Tiểu Đông tử, ngươi dẫn đường đi.”

Đông Phương Hạo Diệp phản ứng lại, phất tay về hướng Tiểu Đông.

Ra khỏi phòng ngủ, Tiểu Đông đi trước, nhịn không nổi mà quay đầu lại nói “Vương gia, nô tài gọi là Tiểu Đông, chứ không phải Tiểu Đông tử”

“Có gì đâu, ta cảm thấy tên này hợp với ngươi hơn”

Đông Phương Hạo Diệp thờ ơ nói, hai mắt hết nhìn đông lại nhìn tây để thưởng thức cảnh sắc của vương phủ.

Nhưng mà, nghe giống như tên thái giám vậy….Tiểu Đông trong lòng uất ức nghĩ, nhưng không dám nói ra.

Đi vào hoa viên, phía trước khung cảnh rực rỡ, một Liên Hoa trì tĩnh lặng xuất hiện trước mắt, ở giữa còn có cả một đình nghỉ mát tinh xảo.

Đông Phương Hạo Diệp chỉ vào nơi đó nói “Tiểu Đông tử, đây là Liên Hoa trì mà ta đã rơi xuống phải không ?”

“Đúng ạ”

Tiểu Đông nhìn thoáng qua, liền nhanh chóng giữ chặt lấy tay áo hắn kéo lại.

“Ngươi định làm gì ?” Tiểu vương gia khó hiểu nhìn hắn.

“Vương gia, Lưu tổng quản đã căn dặn, không được phép cho ngài đến gần Liên Hoa trì trong vòng năm mươi trượng, bằng không chúng tiểu nhân đều bị phạt.”

Năm, năm mươi trượng? Vậy nếu muốn đi qua vườn thì phải mọc cánh bay lên sao? Đông Phương Hạo Diệp trơ mắt nhìn.

Lưu Bá đúng là lão hồ đồ! “Ngươi tưởng là thật sao ! Lưu Bá nói đùa thôi ! Bằng không hắn chỉ có thể lấp lại cái ao này thôi”

“Ai da, Lưu Bá không nói đùa đâu”

Tiểu Đông nghiêm mặt nói “Nô tài nghe nói lúc sáng, Lưu Bá có đi gặp vương phi, nói rằng cái ao này chính là nguyên nhân đã hại tiểu vương gia ra nông nỗi này, nhất định phải lấp bằng nó.”

“Cái gì?” Thật là phải lấp sao.

Đông Phương Hạo Diệp không nói gì.

Hiện giờ đang là mùa hạ chói chang nắng hè, những ngày nắng gắt khó chịu, khi chạng vạng tối thì có thể đến nơi này hóng gió, thưởng thức chút rượu nồng, sáng tác thơ, nhạc….A không không không! Ta sao có thể suy nghĩ như thế được ! Đông Phương Hạo Diệp vì trong lòng toát ra ý nghĩ đó mà đỏ cả mặt.

Hắn tốt xấu gì thì cũng là xuất thân từ dòng dõi chính thống, sao có thể tư tưởng những chuyện hạ lưu như thế.

Tiểu vương gia kiểm điểm chính mình.

Thế nhưng, khi nghĩ tới những hình ảnh ảo tưởng tuyệt vời ban nãy….Không được! Cái ao xinh đẹp này tuyệt đối không được lấp ! Tiểu vương gia quyết định, bước nhanh theo Tiểu Đông đi tới chính sảnh.

Trên đường đi cũng không cảm thấy được có bao nhiêu xa lạ, nhiều lần còn xém chút đụng vào Tiểu Đông đang đi phía trước.

Bắc Đường Diệu Nguyệt đã chờ sẵn ở bàn ăn.

Y mặc một bộ y phục được may bằng vải gấm màu xanh nhạt, nơi cổ tay áo được trang trí bằng những đường viền hoa đơn giản, vừa thanh nhã vừa cao quý, mái tóc đen dài được buộc gọn ghẽ bằng dải lụa mềm.

Ở bên ngoài mị dương quang chiếu rọi xuống, càng làm tôn lên ánh mắt thanh tĩnh, khí chất tao nhã.

Nhìn thấy tiểu vương gia….”Ngươi tới rồi”

Bắc Đường Diệu Nguyệt đứng dậy bước đến gần, nói “Làm sao vậy? Mặt của ngươi sao lại đỏ thế?”

“A? A… chắc là do đi nhanh quá thôi mà”

Tiểu vương gia vỗ vỗ ngực, ấp úng nói.

“Ngươi đâu cần đi gấp như vậy, chẳng lẽ ta không thể chờ ngươi sao?”

Bắc Đường Diệu Nguyệt mỉm cười, nắm tay hắn dẫn tới bàn ăn.

Trên bàn bày sẵn những món ăn tinh xảo đẹp mắt, sắc hương thơm nồng, làm cho tiểu vương gia không nhịn được mà bụng kêu vang.

“Ta nghĩ ngươi vừa mới khỏi bệnh, không nên ăn những món có quá nhiều dầu mỡ, cho nên đặc biệt căn dặn phòng bếp chuẩn bị cho ngươi những món thanh đạm, đều là những thứ bình thường ngươi rất thích.” Bắc Đường Diệu Nguyệt nói xong và gắp một ít thức ăn vào chén của hắn.

Đông Phương Hạo Diệp rất cảm động, vội vàng ăn như hổ đói.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Ngươi ăn từ từ, không ai giành với ngươi đâu!”

Đông Phương Hạo Diệp chẳng còn để ý đến lời y.

Hắn hôn mê suốt hai ngày hai đêm, ngay cả giọt nước cũng chưa được uống, hôm qua tỉnh dậy chỉ kịp ăn được chén cháo nhỏ vào bụng, sau khi gặp Diệu Nguyệt thì lại ngủ tiếp, tới sáng nay mới dậy thì cái bụng như dính sát với nhau, bây giờ chỉ lo vùi đầu vào ăn.

“Uống chút canh đi, cẩn thận đấy!” Bắc Đường Diệu Nguyệt đưa chén canh cho hắn.

Vương phi của ta đúng là hiền lương thục đức, còn chuẩn bị sẵn canh cho ta nữa.

Đông Phương Hạo Diệp trong lòng tán thưởng một câu.

Đương nhiên chén canh này không phải do Bắc Đường Diệu Nguyệt tự tay nấu, y chỉ là dặn dò nha hoàn chuẩn bị rồi mới đem lên cho hắn, nhưng như thế cũng đủ để Đông Phương Hạo Diệp hài lòng rồi.

Hắn giương mắt nhìn Diệu Nguyệt, đôi mắt đen láy di chuyển, càng lúc càng cảm thấy thích Bắc Đường Diệu Nguyệt.

Tiểu vương gia mải mê ngắm nhìn, kết quả là bị nghẹn thật, ho to lên vài tiếng.

“Đã bảo ngươi đừng có ăn nhanh mà” Diệu Nguyệt nhíu mày, giúp hắn vỗ vỗ lưng.

Tiểu vương gia lập tức cảm thấy lưng mình nóng lên, toàn thân tỏa nhiệt, cũng không biết vì sao lại khẩn trương đến mức chén canh trong tay cũng cầm không vững.

Sau khi cơm no rượu say, tiểu vương gia ngồi phịch ở ghế, tay sờ sờ bụng mình, vui vẻ vì đã được ăn no.

Bắc Đường Diệu Nguyệt nói “Buổi chiều ta muốn vào cung diện thánh, ngươi ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, có việc thì đi tìm Lưu Bá”

“Tiến cung diện thánh?” Đông Phương Hạo Diệp bỗng nhiên tinh thần run lên “Ta cũng đi”

“Ngươi đi làm gì?”

“Ta không phải là lục vương gia sao. Đi gặp hoàng huynh của mình thì có gì sao”

Bắc Đường Diệu Nguyệt thở dài “Ngươi đi gặp hoàng thượng đương nhiên không có gì kì quái, nhưng ngươi nhìn thấy hoàng thượng mà không nhận ra, đó mới là chuyện kì quái.”

“Ta sao lại không nhận ra!” Tiểu vương gia tức giận

Xem ta là đứa ngu ngốc sao? Hoàng thượng mặc long bào sao ta còn không biết?

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhìn hắn, hỏi “Ngươi nhận ra? Vậy ngươi có biết hoàng thượng là hoàng huynh thứ mấy của mình không?”

Đông Phương Hạo Diệp sửng sốt chốc lát, có chút chần chừ nói “…là đại hoàng huynh”

Bắc Đường Diệu Nguyệt nhẹ nhàng cười, nhưng rốt cuộc cũng không dẫn hắn theo.

Đông Phương Hạo Diệp trong lòng buồn bực, đợi Bắc Đường Diệu Nguyệt đi rồi, hắn kéo Tiểu Đông lại hỏi “Tiểu Đông tử, ta hỏi ngươi “Ta và vương phi trước đây ở cùng nhau có tốt không?”

Tiểu Đông nói “Rất tốt ạ”

Đông Phương Hạo Diệp lại hỏi “Chúng ta khi bình thường… ai là người làm chủ?”

Tiểu Đông kinh ngạc trợn mắt, cảm thấy vấn đề này thật sự khó trả lời, do dự một lát, ậm ờ nói “Vương gia và vương phi….đều làm chủ”

“Đều làm chủ?” Là ý gì? Tiểu vương gia vẫn không rõ, nói “Cho một ví dụ!”

“Ờ thì….” Tiểu Đông nó: “Tỷ như mọi gia sản và sự tình trong phủ đều là vương phi cùng Lưu Bá đứng ra giải quyết. Tiểu vương gia người, người…còn người thì xử lí những việc chính sự trong cung….Ai da! Tiểu Đông cũng không rõ! Vương gia người hãy hỏi Lưu Bá đi ạ”

Sắc mặt của tiểu vương gia giờ đã chuyển sang tối sẫm.

Nghe hắn nói như vậy thì mọi việc trong nhà đều là Diệu Nguyệt làm chủ.

Khó trách ta muốn vào cung mà cũng không cho ta theo! Tiểu vương gia trong lòng căm giận, thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm lại uy nghiêm của mình ở nhà này! Tuyệt đối không thể cho Bắc Đường Diệu Nguyệt đứng trên đầu hắn!

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio