“Thiên kim Lại bộ Thượng thư Tô tiểu thư.” Dạ Tinh Thần giải thích cho Bắc Tiểu Lôi.
“Ngươi là ai?”
Hai tròng mắt Tô Tâm Nhu gắt gao nhìn chằm chằm Bắc Tiểu Lôi nắm lấy tay Dạ Tinh Thần, tiếng chuông cảnh báo trong lòng leng keng vang lên không ngừng. Nữ nhân này đến cùng là ai? Xem nàng trò chuyện với Dạ Tinh Thần tùy tiện như vậy, mà Tiêu Dao Vương gia vẫn luôn cách người ngàn dặm lại bằng lòng cho nàng nắm lấy.
“Nam nhân gây họa, nói cho nàng ta biết.” Bắc Tiểu Lôi vung tay Dạ Tinh Thần ra, đi lên trên ghế chủ vị trong đại sảnh ngồi xuống. Tay hướng gia phó ngoài cửa vẫy vẫy.
“Ngươi, vào đây.”
“Vương phi, người có gì phân phó?” Gia đinh áo xanh hướng Bắc Tiểu Lôi cung kính.
“Vương, Vương phi? Nàng ta?” Không đợi Bắc Tiểu Lôi trả lời, Tô Tâm Nhu đã luống cuống mà kêu lên kinh hãi, cánh tay nhỏ nhắn hành động tùy tiện chỉ vào Bắc Tiểu Lôi, không thể tin được đứng dậy.
“Thế nào? Ngươi có ý kiến à?” Bắc Tiểu Lôi liếc nàng ta một cái, chuyển hướng qua gia đinh. “Đi, chuẩn bị cho bổn vương phi một chén thức ăn ngon.” Ở trong hoàng cung bị những người kia chọc giận đến cái bụng đều cũng đói.
“Ngươi làm sao có thể là Vương phi?” Tô Tâm Nhu thét lên, nữ nhân thô lỗ như vậy sao có thể xứng làm Vương phi. Nàng ta nhìn về phía Dạ Tinh Thần. “Vương gia, nữ nhân này thật sự là Vương phi sao? Người thành thân từ lúc nào? Tại sao ta không biết?” Không có khả năng a, nói Vương gia thành thân, văn võ bá quan đều sẽ đến chúc mừng, không có lý nào yên ắng như vậy, nữ nhân này đến tột cùng là từ nơi nào xuất hiện?
“Nam nhân họa thủy, nói cho nàng ta biết đi, tránh cho nàng ta té xỉu.” Bắc Tiểu Lôi đã nắm lấy quả táo bên cạnh, vừa gặm vừa hướng Dạ Tinh Thần nói.
“Tô tiểu thư.” Dạ Tinh Thần nghe được lời nói của Tô Tâm Nhu, sắc mặt không vui trầm xuống. “Bổn vương có thành thân hay không cũng không quan hệ với ngươi.” Nữ nhân này thật sự là rất suồng sã, lại dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với Vương phi. Nàng ta có thân phận gì mà dám nghi ngờ Tiểu Lôi.
“Đúng, ngươi có thân phận gì? Cư nhiên dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện cùng Bổn vương phi, muốn chết a.” Bắc Tiểu Lôi đem nhân táo gặm dở ném ra ngoài, vỗ vỗ tay đứng lên, giữ chặt Dạ Tinh Thần hướng nàng ta nói.
Bắc Tiểu Lôi vừa nói, Tô Tâm Nhu cả kinh. Ý thức được bản thân mình quá kích động nhưng lại quên mất đang đứng trước mặt Vương gia, khẩu khí nàng vừa rồi đối với Vương gia đúng là có chỗ bất kính. Nếu như hắn muốn trị tội của mình, vậy thì thật là mất nhiều hơn được.
“Vương gia thứ tội, Tâm Nhu chẳng qua là quan tâm Vương gia, không có ý tứ gì khác.” Chẳng lẽ nữ nhân này thật sự là Vương phi Tiêu Dao Vương? Không, cho dù là sự thật, mình cũng không buông tay. Tiêu Dao Vương rất vừa ý của mình, tuyệt sẽ không tiện nghi cho nữ nhân lỗ mãng này.
“Hừ, ngươi dựa vào cái gì quan tâm tới nam nhân của ta hả?” Bắc Tiểu Lôi nghe được lời nói của Tô Tâm Nhu, tức giận không có chỗ xả ra. Gọi nam nhân này là kẻ gây tai họa thật đúng là không oan uổng cho hắn, trong cung có Tuyết Hàm Quận chúa yểu điệu cân nhắc nhớ kỹ, không nghĩ tới xuất cung rồi, còn có Tô tiểu thư yêu khí dây dưa này, thật sự là tức chết nàng. Tay hung hăng hướng trên cánh tay Dạ Tinh Thần bấm, ta bóp chết ngươi, để ngươi khỏi nơi nơi rước lấy hoa đào.
Dạ Tinh Thần cười khổ, Bắc Tiểu Lôi này thật sự dùng sức. Mặt cũng không lộ vẻ khác thường, hướng Tô Tâm Nhu lạnh lùng trừng:
“Không cần, Bổn vương không cần sự quan tâm của ngươi, mời trở về đi.” Xoay người hướng ra phía ngoài hô. “Quản gia, đưa Tô tiểu thư xuất phủ.”
“Vương gia—“ Tô Tâm Nhu nhìn vào Dạ Tinh Thần, hắn đối với mình tuyệt tình như vậy sao? Nhất định là do nữ nhân này đang tác quái. Xem nàng ta dã man, cường hãn như vậy, nhất định là một cọp mẹ.
“Tô tiểu thư, xin mời.” Quản gia đi lên trước, làm ra tư thế xin mời.
“Hừ.” Tô Tâm Nhu lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Bắc Tiểu Lôi một cái.
Ta sẽ không buông bỏ, chúng ta cùng chờ xem.