Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

chương 418

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi Nam Hoài Vương quay về cung, Quý thái phi nổi cơn thịnh nộ, Nam Hoài Vương lập tức ra lệnh cho người đi tìm Lương Hầu gia, Lương hầu gia nổi giận, và nói rằng đã kiểm tra nhiều lần khi đưa ngân phiếu.

Nam Hoài Vương không điều tra được gì từ phía của Lương Hầu gia, và cuối cùng kết luận rằng Hồ Hạnh Nhi chính là người đang gây rối.

Nhưng mà, cũng không thể điều tra từ phía Hồ Hạnh Nhi, bên đó nhất định đã tiêu hủy chứng cứ, làm sao mà để lại manh mối chứ?

Cuối cùng, sự thiệt thòi này phải tự mình nuốt thôi.

Tuy nhiên, phải đền tiền, hơn hai vạn lượng bạc, Quý thái phi phải lấy ra.

Quý thái phi mấy năm nay lũng đoạn triều cương, mua chuộc nhân sĩ võ lâm để phục vụ cho bà ta, cũng chẳng còn bao nhiêu ngân lượng.

Mấy năm nay Nam Hoài Vương ở Nam Quốc, tuy cũng thâu tóm không ít của cải, nhưng vì chinh binh, thu mua lương thực áo lông binh khí v.v … tiêu hao rất lớn, sớm đã hết sạch, làm gì mà còn có dư?

Quý thái phi không còn cách nào khác ngoài việc bán đồ trang sức và đồ cổ để gom đủ cho tay buôn binh khí.

Phía bà ta vừa đền xong cho tay buôn binh khí, thì bên đây Loan Loan đã tỉnh lại.

Nàng nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó, nói là đã lên xe ngựa của thái tử, và sau đó xuống xe thì ngất xỉu.

Chuyện này, Mộ Dung Khanh không ra mặt, mà để Trần Thái Quân ra mặt.

Bà ta chạy thẳng vào trong cung, gặp Hoàng Thái hậu.

Sau khi vào cung, bà ta không nói gì, lấy ra một gói thạch tín đặt lên bàn, “Thái hậu, người hãy ban cho lão nô cái chết đi, lão nô không thiết sống nữa.”

Hoàng Thái ta dậy, “Ôi chao, lão thái quân của ta, ngươi làm sao vậy? Đừng hù ai gia, đã xảy hạ bắt cóc cháu gái của thần, làm cho nó còn nửa cái mạng quay về, chuyện này nếu như triều đình không cho lão nô một lời giải thích, hôm nay lão nô sẽ chết trong cung điện này.”

Thái hậu còn chưa biết chuyện này, nghe xong lão thái quân nói xong, thật là tức đến nỗi muốn phun máu: “Quá đau lòng, thật sự quá đau lòng ”

Trong cơn tức giận, bà lập tức ra lệnh truyền không hề sợ hãi nói: “Hoàng tổ mẫu, hôm đó tôn nhí gặp tiểu thư Trần gia, nhưng tôn nhi không có đụng đến ả, ả đi tìm Tiêu Thác, tôn nhi cho ả quá giang một đoạn, đến đầu đường Đông Thị thì ả xuống xe, sau đó thì đi mất, sao vậy? Trần Loan Loan đó nói tôn nhi hại ả sao? ”

“Có phải do ngươi làm không? Nếu ngươi thừa nhận, Ai gia hứa chuyện này khi Ai gia tìm được sự thật, thì ngôi vị thái tử của ngươi cũng đến đây.” Hoàng Thái hậu làm gì mà tin hắn? Lão thái quân là trọng thần đương triều, lại có công lao với triều đình, bà ta không thể làm tổn thương những vị lão thần tử này.

Thái tử quỳ xuống đất, thề với trời cao: “Tôn nhi xin thề, nếu tôn nhi có đâm trọng thương Trần Loan Loan, tôn nhi sẽ bị Loan Loan ở đầu đường Đông Thị, sao lại biết nó bị đâm mà không phải là bị đánh hoặc bị này nọ?”

Thái tử giật mình, bèn đáp trả: “Chuyện Trần Loan Loan bị người ta đâm, bổn cung cũng có nghe nói.”

Hắn chế nhạo nói: “Bổn cung biết rồi, bởi vì tính của bổn cung nghịch ngợm, cho nên các ngươi đều đổ tội danh không đầu không đuôi cho bổn cung, Trần Thái Quân, bổn cung dám thương Trần Loan Loan, có nhân chứng không? Nếu không có chứng cứ mà vu oan cho thái tử đương triều, ngươi có biết tội gì không? ”

Nếu là người khác, thì sẽ bị lời này của hắn dọa cho hoảng sợ, nhưng Trần Thái Quân thì không, Trần Thái Quân mặc dù đang nổi cơn thịnh nộ, nhưng vẫn duy trì khả năng quan sát tinh tường, bà ta chế nhạo nói: “Thái tử tiện đường cho Loan chưa đến ba bước thì ngất xỉu, cho dù thái tử ngồi trong xe không nhìn thấy, lẽ ra phu xe cũng phải nhìn thấy, nhưng thái tử lại đành lòng bỏ đi? Bệ hạ, người tưởng lúc đó thực sự không có ai thấy sao? Sau khi Loan Loan ngất đi, thì người của thái tử lập tức kéo nó vào xe ngựa.”

Vẻ mặt Thái tử lộ ra vẻ hoảng sợ, làm sao hắn biết được lúc đó đã đưa ra suy đoán dựa trên phản ứng của hắn, hiển nhiên suy đoán này là đúng.

“Không có chuyện này, nói bậy!” Thái tử quyết liệt chối bỏ, nhưng ánh mắt bắt đầu né tránh, có tật giật mình, Hoàng thái hậu đã nhìn ra.

Thái hậu thấy vừa rồi hẳn nổi giận, thật sự có chút tin tưởng, nhưng hiện tại thấy hắn lộ ra vẻ hoảng sợ còn giả bộ bình tĩnh, thì biết những tám mươi chín mươi phần trăm.

Tuy nhiên, bà vẫn không nói gì: “Ngươi lui ra đi, chuyện này, Ai tôn nhi, tôn nhi thật sự không có làm, tôn nhi xin thề.” Thái tử càng hoảng sợ.

“Đi đi, nếu ngươi vô tội, Ai gia sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi, nhưng nếu ngươi có tội, hãy nhớ những gì Ai gia nói, địa vị thái tử của ngươi, sắp chấm dứt rồi.” Thái hậu điềm tĩnh nói.

Có rất nhiều tội danh phế bỏ ngôi vị thái tử, trước đó có thể không bị kết tội, tuy Loan là sinh mạng của Trần Thái Quân. Nếu chuyện này không được xử lý thỏa đáng, Trần gia sẽ oán trách hoàng gia, triều đình, Trần gia nảy sinh lòng oán trách thì lòng quân cũng oán trách, đây là vết thương chí mạng đối với Đại Chu.

Tuy Hoàng Thái hậu người sống trong hậu cung, nhưng bà biết Trần gia là không thể đắc tội.

Thái tử lo lắng đứng dậy, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc Hoàng lúc đó có người nhìn thấy, chắc chắn bản thân sẽ không thoát tội.

Hơn nữa, nếu chuyện này Thái Phó biết được, Thái Phó hẳn là càng thêm thất vọng về hắn, nghĩ đến đây hắn liền quỳ xuống khóc lóc: “Hoàng tổ mẫu, chuyện này không liên quan gì đến tôn nhi, chính là Hạ Oanh Nhiễm, tôn nhi đã đem Trần Loan Loan giao cho Hạ Oanh Nhiễm.”

Lòng Hoàng thái hậu đau như bị dao cắt, vô trúng vào đầu thái tử, tức giận nói: “Hoang đường, hoang đường!”

Thái tử sợ tới mức mặt ngươi tái mét, không ngừng van xin, “Hoàng tổ mẫu, xin người nguôi giận, tôn nhi chỉ muốn trêu đùa ả, không ngờ ả lại bị thương, nhất định là Hạ Oanh Nhiễm làm.”

Trần Thái Quân nghe vậy, chắp tay nói: “Thái hậu, oan có đầu nợ có chủ. Nếu là Hạ Oanh Nhiễm làm bị thương Loan Loan, thì lão nô nghịch ngợm như thế nào cũng phải có người quản lý, lão nô xin cáo lui.”

Trần Thái Quân không can dự vào chính sự, thái tử sẽ không vì Trần gia mà bị mất ngôi, nếu không, Trần gia sẽ là tâm điểm của vấn đề, sẽ không còn có thể như trước nữa, không màng thế sự, thích thì can thiệp, không thích thì cứ mặc kệ.

Tuy nhiên, câu nói “nghịch ngợm như thế nào cũng phải có dễ dàng được tha thứ, trên thực tế chính là muốn ám chỉ thái hậu, thái tử chính là kẻ bày chuyện, nếu người không xử lý, Trần gia sẽ không phục.

Thái hậu đương nhiên nghe thấy Trần Thái Quân bội phục, bà không dám dễ dàng xúc phạm đến nhà họ Trần, triều đình và hoàng thất, nhà họ Trần mấy năm nay cũng rất an toàn, canh giữ, đây là một con sư tử tự nguyện ngủ. Quân rời đi, thái hậu ngồi trên ghế, chống tay lên trán, nhìn tên thái tử vô dụng trước mặt, trong lòng có vô vàn đau buồn, tại sao lại chọn tên vô dụng này?

“Ngươi chọc giận ai không chọc? Ngươi đi chọc giận Trần gia? Ngươi thật sự cho rằng mình toàn năng sao? Hồ đồ, ngươi có biết, giang sơn của nhà Mộ Dung chúng ta yên ổn như vậy, là công lao của ai không? Nếu rồi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio