Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

chương 563: vào trại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau cơn động đất, con đường hướng về Mộc Trại bị bao phủ bởi bùn, cây cầu bị nứt gãy, sau khi đám cứu viện này vào, con đường mới bắt đầu bị vỡ. Để có thể thông đường càng sớm, đám người cứu viện này liền ở lại Mộc Trại để giúp dọn dẹp bùn đất, rồi tu sửa cầu và đường chính.

Mộc Trại trong lần động đất này, đã chết 300 người, bị thương hơn 900 người, bởi vì không ra ngoài được, mà 900 mấy người bị thương này, sau này lại chết thêm hơn 200 người, cuối cùng bất đắc dĩ, quan binh vào cứu viện Mộc Trại, chỉ có thể đi vòng một đường xa để tìm đại phu.

Sau này, đại phu được mời đến, nhưng ai ngờ, đại phu vào Mộc Trại được ngày thứ ba, liền bị bệnh.

Đại phu bị bệnh dịch, trước khi vào Mộc Trại, bởi vì vẫn chưa xuất hiện triệu chứng, cho nên ngay cả bản thân đại phụ cũng không biết.

Vào Mộc Trại ba ngày, gần như tất cả những người bị thương ông ta đều đã khám qua, tiếp xúc qua, mấy người bị thương này không có sức đề kháng, hơn phân nửa, nhiễm phải bệnh dịch.

Bởi vì kế từ khi bạo phát dịch bệnh, Hoàng thượng liền hạ chỉ, hễ là thôn trang, khu vực bạo phát dịch bệnh đều phải phong tỏa với bên ngoài, cách tuyệt tất cả qua lại, đại phu dân gian không được tùy ý đi chữa bệnh dịch, cân phải do nha môn địa phương phái đại phu đi vào.cục Huệ Dân của Triều đình, nuôi được một lô đại phu, cục Huệ Dân, các nơi đều có, như bệnh viện công lập vậy.

Đại phu bị bệnh dịch đi vào Mộc Trại kia, chính là đại phu của cục Huệ Dân.

Nhưng, kể từ khi xảy ra chuyện, theo như căn dặn của Hoàng đế, cách ly quan hệ với thế giới bên ngoài, truyền tin ra ngoài, để quan phủ phái đại phu vào, mãi đến bây giờ, đều không có đại phu đến.

Cứ như vậy, dịch bệnh bùng phát ở Mộc Trại, ban đầu mấy người bị thương kia, chết hơn phân nửa, bộ phận nhỏ trong đó vì bị thương nặng không chữa, phân lớn chết vì bệnh dịch.

Quan binh đi vào cứu viện đã phân cách ra người bị bệnh và người bị dịch, phân khu đông nam tây bắc.

Người khỏe mạnh ở đông khu.

Nam khu là người bị nghỉ có bệnh, cách ly quan sát trước.

Tây khu là người được chứng thực có bệnh, trực tiếp đi vào tây khu ở, không được ra ngoài nữa, hễ ra ngoài sẽ vị quan binh bắn giết.

Bắc khu, là một mảnh đất trống, là nơi hỏa táng thi thế, quan binh không hiểu về dịch bệnh, nhưng cũng biết người bị bệnh dịch sau khi chết, nhất định phải dùng lửa thiêu.

Cứ như vậy, 8 ngàn người ở Mộc Trại lúc đầu, đến khi Cao Phụng Thiên đưa đám người Mộ Dung Khanh đi vào, thì chỉ có khoảng 6 ngàn người thôi.

Không sai, sau khi Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai đi, thì đã đi tìm Cao Phụng Thiên, nói với Cao Phụng Thiên, bọn họ cần một đại phu tương đối ấn, nhưng có bệnh nhân bị dịch, để tiến hành chữa trị dịch và nghiên cứu.

Hơn nữa, lần này An công chúa cũng theo đi trước rồi, cũng chính là nói, vào sáng mồng năm hôm đó, An công chúa và Cao Phụng Thiên đưa đám người Mộ Dung Khanh đi vào Mộc Trại.

Mà Hình bộ thông báo, tối mồng năm mất Thánh kiếm.

Bởi vì Mộc Trại và thế giới bên ngoài cắt đứt hết mối quan hệ, cũng phong tỏa tin tức, cho nên, người của Mộc Trại đều không biết Hình bộ nói Mộ Dung Khanh đã trộm đi Thánh kiếm.

Mãi đến hôm nay, Tào Quốc cữu đưa cấm quân đi vào Mộc Trại.

Tào Quốc cữu sao lại phải vào Mộc Trại?

Bởi vì Mộc Trại và tam phòng nhà họ Tần có liên hôn, hẳn phải làm lớn chuyện này đến Tân gia, Tân Châu bây giờ đưa quân Tân gia đi đánh trận, Mộ Dung Khanh trộm đi Thánh kiếm, vừa đáng hận vừa nhục nhã, quân Tần gia mà phần nộ, sĩ khí sẽ tăng cao, hản sẽ lập công cho Hoàng thượng.

Tào Quốc cữu đi vào Mộc Trại mới phát hiện, hóa ra Mộc Trại đã có mấy trăm người nhiễm dịch rồi, hơn nữa cũng đã chết mấy trăm người.

Bây giờ Bắc Mạc loạn vô cùng, chỗ nào có dịch bệnh thì đại khái ngay cả bản thân Hoàng đế cũng không biết nữa.

Thôn trưởng Mạc của Mộc Trại thấy Tào Quốc cữu đưa binh đến, tưởng là cứu viện từ trong triêu phái đến, vội vàng tiến lên trước nghênh đón.

Tào Quốc cữu nhíu mày, nhìn bệnh nhân ở tây khu: “Đây là chuyện gì vậy? Mấy người này, đều là bị thương từ trận động đất sao?”

Mạc thôn trưởng lau mồ hôi, nói: "Hồi đại nhân, đây không phải là bá tánh bị thương trong trận động đất, bọn họ là người bị bệnh dịch.”

“Bị bệnh dịch? Mộc Trại cũng bạo phát dịch bệnh rồi?” Tào Quốc cữu sững sờ, sau đó chán ghét mà nhíu mày, thúc ngựa lui về sau vài bước.

“Đại nhân không biết sao? Mộc Trại cũng bạo phát dịch rồi, Hoàng thượng hai ngày trước mới phái người đến Mộc Trại để chữa bệnh cho mọi người nữa, ngay cả An công chúa cũng tới rồi” Mạc thôn trưởng tự hào mà nói.

“An công chúa ở đây sao?” Tào Quốc cữu ngạc nhiên, An công chúa này ngày thường nổi tiếng keo kiệt bủn xỉn, hơn nữa nàng ta là loại không có vàng thì không tới, nếu như không có lợi ích thì nàng ta sẽ chả quan tâm đâu, lần này, vậy mà lại đích thân đến khu dịch?

Đây là muốn danh hay là muốn lợi đây?

Nhưng mà, nếu đã nghe nói An công chúa ở đây, thì ông ta cũng phải xuống bái kiến.

“Dẫn đường đi, đưa tiểu gia đi gặp An công chúa” Tào Quốc cữu trở người xuống ngựa, chán ghét mà nhìn tây khu một cái, nói: “Người bị dịch thì đuổi ra ngoài toàn bộ đi, ở lại trong thôn, sẽ hại chết người khác.”

“Quốc cửu gia, đây là do Tô Mộc đại nhân sắp xếp?”

Tô Mộc đại nhân, chính là Hiệu úy đưa người vào Mộc Trại cứu viện, ông ta đã đưa hơn 30 người vào Mộc Trại, bây giờ chỉ còn lại 25 người.

Lúc đào đường quan đạo, ba người chết do dư chấn, một người rơi xuống vách núi, tìm không ra thi thể, mấy người khác,

đều nhiễm dịch, chết rồi.

Đây là một lần cứu viện tương đổi bi tráng.

“Tên tiểu tử Tô Mộc đó, bổn quan biết, bảo hẳn đến gặp bổn quan” Tào Quốc cữu nói.

“Vâng!” Mạc thôn trưởng có chút lo lắng mà nhìn Tào Quốc cữu một cái, tên này, chắc không phải là muốn kiếm chuyện với Tô đại nhân chứ?

Nhưng, chắc không phải đâu, lúc An công chúa đến, cũng tán thưởng Tô đại nhân.

Tào Quốc cữu đi qua tây khu, thì nhìn thấy có hai nữ tử có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp bưng thuốc đi qua, bộ dáng đó vô cùng đẹp.

Kỳ lạ, Mộc Trại này vậy mà lại có nữ tử xinh đẹp như vậy? Không lẽ là thị nữ của An công chúa?

Không thể, thị nữ trong nhà An công chúa đều là cực phẩm xấu òm, chỉ có người bên cạnh nàng ta kia có thể coi được thôi.

Hai người này, tuyệt đối không phải thị nữ của An công chúa.

“Đợi đã” Tào Quốc cữu chỉ hai nữ tử, hỏi trưởng thôn Mạc: “Hai nữ nhân đó là ai? Bọn họ bưng gì trong tay vậy?”

Mạc trưởng thôn men theo hướng ngón tay của hẳn nhìn qua, ö một tiếng, nói: “Hai người bọn họ là người bên cạnh Vương phi Nhiếp Chính vương của Đại Chu, bọn họ đang đưa thuốc cho người bị dịch, mấy bệnh nhân đó không thể ra ngoài được, một khi tự ý ra ngoài, sẽ bị bản chết”

“Vương phi Đại Chu?” Tào Quốc cữu kéo lấy Mạc trưởng thôn, hai mắt trợn tròn: “Ngươi nói, phụ phụ Nhiếp Chính vương của Đại Chu đang ở Mộc Trại?”

“Vâng”

Tào Quốc cữu mừng rỡ: “Hay cho tên Mộ Dung Khanh ngươi, tìm cả kinh thành không tìm thấy, không ngờ ngươi nấp ở Mộc Trại.”

Vì lòng lập công, hãn vậy mà lại hoàn toàn không còn nhớ đến chuyện hồi nãy trưởng thôn nói An công chúa cũng có ở đây.

Hắn nhấc tay lên, dặn cấm quân đăng sau mình: “Nào, bắt hai người đó trước cho ta”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio