Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

chương 592: tổ tôn cãi nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần lão tướng quân nghe xong lời Tần Châu nói, tức giận run người: “A Châu, có cái gì quan trọng hơn thành nghiệp lớn? Hoàng thượng cũng chỉ là muốn mở rộng bản đồ, con phải biết rằng, một khi dẹp xong Đại Chu, bản đồ Bắc Mạc chúng ta rộng hơn một nửa, đó là công lao nhà họ Tần chúng ta, cũng là thiên thu muôn đời của nhà họ Tần chúng ta, vĩnh viễn lưu truyền sử xanh! Lúc đó chẳng phải con cũng muốn cái này sao? Chẳng lẽ con không muốn thông cáo thiên hại, Tần Châu con là một nữ tử, cũng có thể hoàn thành nghiệp lớn sao?"

Tần Châu nhìn khuôn mặt tức giận kích động của tổ phụ, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy không ổn.

Đúng thế, đây là lý tưởng của nàng ta, nhưng mà, lý tưởng của nàng ta không phải dẫm trên đám xương trắng của dân chúng Bắc Mạc mà đi.

Nàng ta yêu Bắc Mạc, hy vọng có thể mở rộng ranh giới Bắc Mạc, nàng ta muốn vì dân chúng Bắc Mạc mà giành lấy một phần đất đai phì nhiêu, hy vọng bọn họ có thể an cư lạc nghiệp, không phải chịu nổi khổ lang bạt.

Nhưng mà, như bây giờ, nếu như nàng ta muốn hoàn thành việc lớn, phải hy sinh tính mạng của rất nhiều dân chúng, khẩu phần lương thực của dân chúng cũng mang đi đánh giặc, bệnh dịch không quan tâm, đây là điều nàng ta muốn sao?

"Tổ phụ, chúng ta không thể làm như vậy!" Đời này của Tần Châu, chưa từng trái ngược với tổ phụ, đây là lần đầu, trong lòng nàng ta rất khổ sở, nhưng mà, nàng ta không thể không làm vậy.

Tần lão tướng quân gần như không tin nổi vào lỗ tai mình: "Cái gì? Con không thể làm vậy? Ngay cả lời ta nói con cũng không nghe sao?”

Ông ta nhất thời kích động, đàm xông lên, ông ta ho khan, ho đến chảy nước mắt.

"Tổ phụ!" Tần Châu vội vàng võ võ lưng ông: "Ngài làm sao vậy?"

Ông cụ Tần ho đến gập người, vất vả dừng lại nghỉ một lát, sau đó đẩy nàng ta ra: "Cái đồ cháu gái bất tài này, cút ngay!"

Tần Châu khổ sở nhìn ông ta: "Tổ phụ!"

"Nếu như ngươi còn gọi ta một tiếng tổ phụ, nhất định phải nghe ta." Ông cụ Tần sau khi kích động, sắc mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ ngầu, khát vọng và tham lam trong mắt cũng hiện ra.

Tần Châu trầm mặc, không biết nên nói rõ với tổ phụ thế nào.

Xem ra, tổ phụ và hoàng thượng đã đứng cùng trận tuyến rồi, nhưng sao tổ phụ có thể hô đồ như vậy chứ? Tổ phụ vẫn luôn dạy bảo, thân lại đại tướng quân, phải lấy dân làm đâu.

Nhưng bây giờ, ông lại hy sinh dân chúng.

"A Châu." Ông cụ Tần thấy nàng ta trầm mặc cũng bình tĩnh lại: "Đời này của tổ phụ, mưu cầu không nhiều, chỉ hy vọng có thể vì Bắc Mạc mở rộng ranh giới, tâm nguyện này nếu không đạt thành, tổ phụ chết cũng không nhắm mắt, cha con anh con đều không bằng con, tổ phụ chỉ có thể trông cậy vào con, biết không? Hy vọng con đừng để tổ phụ ôm hận mà đi."

Trong lòng Tần Châu hỗn loạn, một bên là tổ phụ mà nàng ta kính yêu, một bên là Bắc Mạc dân chúng, hiếu và nghĩa, bỏ lấy thế nào? Trung và nhân, làm sao cần đối?

"Nghe lời tổ phụ, vào cung thỉnh chỉ xuất chinh, thay Bắc Mặc lập nên chiến công thiên thu này!"

Tần Châu ngẩng đầu dậy: "Tổ phụ, bảo con vào cung thỉnh chỉ, là ý của ngài hay ý của hoàng thượng?”

"Cũng không khác lắm, dù là ý của ai cũng như vậy, quan trọng nhất là con muốn đi." Ông cụ Tần có chút mất tự nhiên.

"Là ý của hoàng thượng, đúng không?" Tần Châu nhìn chằm chằm vào ông.

"Hôm nay Hoàng thượng phái người đến, ý là, muốn cho con vào cung thỉnh chỉ, lúc này hoàng thượng hạ chỉ xuất chinh, sẽ gặp công kích của phái chủ hòa, chỉ có đại tướng quân như con vào cung thỉnh chỉ, mới có thể để hoàng thượng đặt mình bên ngoài."

Tần Châu đột nhiên tức giận: "Nếu là ý của hoàng thượng, vì sao hoàng thượng muốn đặt mình bên ngoài? Tổ phụ, lần này con đi, không phải là vì lập chiến công cho Bắc Mạc, dù sao con cũng sẽ trở thành tội thân của Bắc Mạc."

"Sao có thể? Nếu như con chiến thắng quay về, ai sẽ truy cứu con? Tất cả mọi người đều sẽ chỉ tôn kính con, thổi phồng con."

"Không phải." Đầu óc Tần Châu không hồ đồ, thực tế, trải qua lần ám sát vừa rồi, đầu óc của nàng ta đã tỉnh táo rất nhiều: "Nếu con thắng, dù cho Bắc Mạc phát triển ranh giới, nhưng mà nhà họ Tần chúng ta cố ý xuất chỉnh, tổn hại đến an nguy của dân chúng, tội ở bất nhân bất nghĩa. Nếu con bại, là con hám công to việc lớn, hy sinh lợi ích của dân chúng, càng bất nhân bất nghĩa bất trung bất hiếu, bởi vậy, nhất định sẽ liên quan đến thanh danh nhà họ Tần chúng ta, tổn hại đến cơ nghiệp mà tổ tiên nhà họ Tần đã gây nên."

Tần lão tướng quân nhìn nàng ta, nói: "Cho dù như thế, Tần gia vẫn là anh hùng."

Tâm Tần Châu nát tan: "Đúng, chỉ cần đến lúc đó, con chết đi, Tần gia vẫn là anh hùng, là công thần."

Tần lão gia tử trầm mặc, rất lâu, ông nói khẽ: "Thân là con gái Tần gia, con vì thanh danh sự nghiệp Tần gia hy sinh, là bổn phận của con."

Tần Châu phẫn nộ nắm tay: "Những năm này con làm còn ít sao? Người Tần gia, bây giờ có ai không phải uống máu của con?”

Tần lão gia tử đứng lên, âm lãnh nói: "Lão phu cảnh cáo con, lúc này, con đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, lão phu đã đồng ý với Tào Hậu, hôm nay ngươi nhất định sẽ vào cung thỉnh chỉ, nếu như con không đi, lão phu đành câm ấn soái xuất chinh."

"Ông..." Tần Châu bi ai nhìn ông ta: "Tổ phụ, con cũng là cháu gái của ngài, ngài không thể thương tiếc con một chút sao?"

"Tổ phụ thương tiếc con, nhưng mà, gia nghiệp Tần gia chúng ta, nhất định phải truyền thừa xuống, đệ đệ của con đã lớn, lúc này con dẫn nó đi, lập nhiều chiến công, có một phần của con, cũng có một phần của đệ đệ con, đến lúc đó, Tần gia cũng có người kế tục."

Tần Châu ngơ ngác một chút, đột nhiên cười ha ha, cười đến ra nước mắt: "Được, được, con thật không ngờ, ngày xưa Tổ phụ nói con là hy vọng của Tần gia, chỉ là dụ dỗ con mà thôi, mục đích cũng chỉ là vì muốn con thay đệ đệ kiến công lập nghiệp, để hắn kế thừa gia nghiệp họ Tần, con là ngu ngốc tin người."

Tần lão tướng quân thấy nàng ta gần như điên lên, giận dữ: “Con nhìn xem con có dáng vẻ gì? Đó cũng là đệ đệ của con, con vì nó làm chút chuyện không được sao?”

"Được, được, được." Tần Châu nói liên tục ba tiếng được, lui về sau một bước, ánh mắt vụn vỡ: "Bây giờ con sẽ vào cung, như người mong muốn!"

Vẻ mặt Tần lão tướng quân vui vẻ: "Tố phụ tiến cung với con."

Tần Châu giận dữ quát một tiếng: "Cút ngay, ông cái lão già này, từ lúc này trở đi, ta với mấy người, vĩnh viễn không thể đi cùng nhau!"

Tần lão tướng quân giận dữ: "Ngươi...dám vô lễ với tổ phụ như thế?”

"Đời này Tần Châu ta, vì Tần gia mà xấu hổ!" Tần Châu nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Ông cụ Tần tức giận vọt lên cổ, ông ta tự tay vịn ghế, đột nhiên cảm thấy trời đất xoay chuyển, bỗng trước mắt tối sầm, ngã xuống.

"Lão tướng quân!" Hạ nhân vội vàng tiến lên.

Tần Châu đã chạy ra, nghe thấy người làm kêu lên, nàng ta quay đầu lại, thấy tổ phụ té xỉu trên đất.

Nàng ta do dự một cút, vân chạy về.

"Mời đại phu!" Tần Châu sắp xếp.

"Dạ!" Người làm vội chạy ra ngoài.

Tần Châu nâng Tần lão tướng quân dậy, trong lòng vẫn tức giận khó chịu như trước, nhưng mà, đến cùng vẫn là tổ phụ đã tôn kính nhiều năm, nhất thời không dứt bỏ được.

Người làm khiêng Tần lão tướng quân về phòng, đại phu nhanh chóng đến.

Sau khi khám bệnh, lại hỏi người chăm sóc lão tướng quân, sắc mặt đại phu nghiêm trọng.

"Sao thế?" Tần Châu hỏi.

Đại phu liếc nhìn nàng ra: "Đại tướng quân, ra ngoài nói chuyện."

Tần Châu nhìn vẻ mặt ông ta nghiêm trọng, trong lòng trầm xuống, đứng dậy đi ra ngoài với ông ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio