Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

chương 667: huynh muội gặp nhau

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lạc Thân vương quả nhiên tuyệt đối tin tưởng Sở Kính.

Bởi vì hai huynh đệ tuổi tác tương đương nhau, nhưng từ nhỏ Lạc Thân vương rất kính trọng vị Hoàng huynh này, nên Sở Kính cũng rất quan tâm chăm sóc hắn ta.

Lạc Thân vương chưa từng kết hôn kể từ khi Vương phi qua đời, nhưng trong phủ có hai thê thiếp bên cạnh, chỉ nhằm mục đích nối dõi tông đường.

Cái chết của vương phi là một sốc lớn đối với hắn, hắn và vương phi không phải là được chỉ hôn mà là thanh mai trúc mã đã lớn lên cùng nhau. Sau khi thành thân, cả hai vô cùng ân ái, khi chết thì vương phi đã mang thai được hai tháng.

Sở Kính niệm tình hắn mất đi người thân mà buồn bã, miễn cho hắn ở kinh đô tức cảnh sinh tình, nên giao Nam Giang cho hắn, vài năm trước, Tần Châu tiếp nhận vùng đất trù phú ở Nam Quận của Đông Hải. Sau đó giao Nam Quận cho hắn, điều này như một hoàng ân to lớn. Không những thế, để củng cố thế lực của Nam Quận và phát triển Nam Quận, Sở Kính đã để lại cho hắn trăm nghìn binh mã, nay đã tăng lên mười lăm nghìn, Nam Quận không phải nộp thuế cho triều đình, và thu nhập đều thuộc về Nam Quận vương phủ để phát triển Nam Quận. Do đó, Nam Quận ngoại trừ danh tiếng là lãnh thổ của Bắc Mạc, nó thực sự là một quốc gia độc lập.

Còn hai thê thiếp bên trong phủ của hắn cũng là do Sở Kính ban cho.

Bởi vậy Lạc Thân vương tuy rằng không yêu, nhưng đối với hai thê thiếp vẫn một mực kính trọng, đây là để Sở Kính còn giữ được thể diện, cũng là một loại báo đáp cho Sở Kính.

Những năm gần đây, Nam Quận tách ra khỏi sự phát triển chính trị, quân sự và kinh tế của Bắc Mạc, tuy không cần đóng thuế nhưng hàng năm Lạc Thân vương đều gửi một lượng lớn bạc và trang sức vào king đô, ngũ cốc cũng liên tục được chuyển đến, trở thành con đường cung cấp kinh tế phía Nam cho Sở Kính.

Ngày nay, Lạc Thân vương vẫn còn mười lăm nghìn binh lính và ngựa của.

Với mười lăm nghìn binh lính này, hắn sẽ còn mạnh hơn nữa.

Nếu lúc đó, Lạc Thân vương bị ốm hoặc gặp tai nạn, thì mọi việc ở Nam Quận sẽ do triều đình đảm nhận.

Nam Quận giàu có như vậy, có rất nhiều đồ trang sức, có rất nhiều lương thực, tuyển binh, mua vũ khí và ngựa, đều chỉ chuyện thường.

Lạc Thân vương sẽ không nghĩ đến những điều này, bởi vì hắn ở đó và tin tưởng vào Sở Kính.

Tuy nhiên, với tư cách là cố vấn, Thiên Cơ Tử đã nhìn thấy điều đó rất thấu đáo.

Mọi thứ sẽ bị đảo ngược, Nam Quận đã phát triển quá nhanh và giàu có trong những năm qua, và có bao nhiêu lợi ích đằng sau nó? E rằng chính vương gia cũng không biết điều đó.

Lần này An công chúa đến, và Thiên Cơ Tử hy vọng rằng nàng ta có thể mang lại một số thông tin để làm cho vương gia tỉnh táo.

Nếu tin tưởng một cách mù quáng vào Sở Kính, kết cục có thể đoán trước được.

Một vị hoàng đế đầy tham vọng, lòng tràn đầy quyền lực và khát vọng, không còn nơi để tình huynh đệ tồn tại.

"Tiên sinh, đừng nói về những lời nhận xét như vậy nữa. Bổn vương và Hoàng huynh rất thân thiết với nhau. Ngài ấy muốn làm gì, bổn vương đều có thể toàn tâm giúp đỡ, và bây giờ huynh ấy đang gặp khó khăn và ngai vàng đã bị cướp mất bổn vương làm sao có thể ngồi yên được? Cho nên, An Nhiên có nói gì đi nữa, bổn vương cũng sẽ không thay đổi ý kiến, hơn nữa các ngươi bố trí nhân lực, quản thúc an toàn, bổn vương không muốn nàng dính vào chuyện hỗn loạn này. Là nữ tử, lại không tìm một nhà nào đàng hoàng, sống cho tốt, lại nhúng tay vào những chuyện này làm gì? ”.

Thiên Cơ Tử không còn cách nào khác đành phải nói: "Vâng, tất cả là đều nghe chỉ thị của vương gia."

Công chúa An Nhiên thực sự đã gặp rất nhiều sát thủ trên đường đi.

Sau khi nàng ta đi vào khu vực phía Nam Quân, các sát thủ gần như đã ra tay.

Tuy nhiên, rõ ràng những người bắt đầu với nàng không hiểu sức mạnh thực sự của nàng và đã đánh giá thấp nàng, đó không phải là do nàng may mắn hay người bên kia ngu ngốc. Đây là kết quả của việc nàng ta đã che giấu bản thân mình rất nhiều năm.

Cả Sở Kính và Tần gia đều biết nàng có vệ sĩ bí mật, nhưng nàng chưa bao giờ thân cận với những vệ sĩ bí mật này, thậm chí còn không có nhiệm vụ giao cho bọn họ làm.

Nàng không tranh, không giành, ấy vậy mà còn mang tiếng là tham lam tiền bạc, mọi người đều tin rằng An công chúa là một người ham lợi nhuận.

Bởi vì điều này, không ai bảo vệ nàng ta, và không ai nghĩ rằng nàng là một mối đe dọa.

Lần này khi đến Nam Quận, Sở Kính và Tần lão thái thái có lẽ chỉ nghĩ rằng sợ nàng gây chuyện, sai người giết nàng, mọi để kết thúc mọi chuyện, nhưng mục tiêu của bọn họ nhất định không phải ở nàng. Sát thủ được cử đi cũng không phải võ nghệ cao cường.

Bị thương, là do cố ý, để cho tam ca biết, Sở Kính nhất định không phải như hắn ta nghĩ.

Khi đến Nam Quận phủ, binh lính và ngựa từ dinh thự hoàng gia đến chào đón.

An công chúa biết rằng nàng đã thu hút sự chú ý của tam ca kể từ khi nàng vào Nam Quận.

"Công chúa, vương gia hạ lệnh cho bi chức tới đón!"

Tôn Dương-thị vệ của vương phủ, đến trước để gặp nàng ta.

Phía sau hắn có hơn trăm quân mã cùng kiệu.

Công chúa xuống xe ngựa, bôn ba cả một hàng trình dài, còn gặp phải nhiều cuộc phục kích khác nhau.

“Cực cho Tôn đại nhân rồi!” Công chúa nhìn người đàn ông da ngăm trước mặt và nói.

“Công chúa còn nhớ bi chức sao?” Tôn Dương hơi giật mình, hắn mới theo vương gia đến kinh đô hai lần, cũng chỉ gặp công chúa một lần, không ngờ công chúa lại nhớ tới hắn.

“Chỉ cần là anh hùng, bổn cung không bao giờ quên.” An công chúa mỉm cười.

Tôn Dương nhìn thẳng: “Từ anh hùng, bi chức không dám nhận."

“Tôn đại nhân khiêm tốn quá rồi!” Công chúa đi tới xe ngựa, Tôn Dương muốn đưa tay giúp đỡ, nhưng nàng đã tự mình bước lên.

Tôn Dương lên ngựa, phất tay ra lệnh: "Đi!"

Người của Công chúa từ từ vào kinh đô và tiến đến vương phủ của Lạc Thân vương.

Lạc Thân vương dắt hai thê thiếp đứng hai bên ở cửa, khi huynh muội gặp mặt, vô cùng vui vẻ.

“An Nhiên, mấy năm nay huynh luôn gọi muội đến, nhưng muội lại không đến, tam ca thấy buồn lắm đó.” Lạc Thân vương cười nói.

An công chúa nhẹ nhàng đáp: "Muội không phải đã đến rồi sao? Nếu muội đến nhiều, e rằng huynh sẽ phải sơ tán khỏi Nam Quận."

“Muội có dọn thì cũng không dọn nổi đâu!” Lạc Thân vương cười chọc vào trán nàng:“Vẫn là tính tình tham lam, cũng không sợ làm trò cười cho người khác.”

"Ai dám cười nhạo muội? Không cần mạng nữa sao?" Công chúa nắm lấy cánh tay của hắn, trên tay quấn băng gạc, trên băng gạc có vết máu đỏ.

"Bị thương? Làm sao vậy?" Lạc Thân vương cau mày hỏi.

“Trên đường gặp mấy tên trộm vặt, trong lòng ngứa ngáy, cùng người ta đọ vài chiêu, cũng do tay chân cứng nhắc, vô dụng quá.” Công chúa nói một cách mạnh dạn và trung thực.

“Muội thân là nữ nhi, động tay động chân làm gì?” Lạc Thân vương nhẹ giọng trách cứ khi bước đi.

"Phụ nữ ở Bắc Mạc của chúng ta cũng không yếu hơn phụ nữ ở những nơi khác. Tần Châu không phải cũng là phụ nữ sao? Vẫn có đóng góp cho triều đình!"

Lạc Thân vương nghe xong thìn dửng dưng nói: "Ngày trước bổn vương rất ngưỡng mộ Tần Châu, nhưng cuối cùng lại hiểu lầm nàng ta, được Hoàng thượng sủng ái vô cùng, nhưng lại phản bội, giúp Sở Nguyệt dẹp loạn trở thành Hoàng đế. "

Hắn chỉ muốn tỏ thái độ không để An công chúa thuyết phục.

Tuy nhiên, An công chúa vừa nghe xong thì sững sờ, đứng ngồi không yên: “Tam ca, huynh nghe những lời này từ đâu vậy? Tần Châu và Sở Nguyệt không phải là phản nghịch. Chính là nhị ca dẫn binh vào cung giết chết hoàng đế, Tần Châu cùng Sở Nguyệt đưa người vào cung, nhưng bọn họ đã chậm một bước, Hoàng huynh đã bị nhị ca giết rồi. "

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio