Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

chương 733: son phấn cũng có thuốc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thương Mai thở dài một hơi, ra hiệu Tiểu Khuyên tạm thời đừng để lộ tin tức, cô cảm thấy, chỉ dựa vào chút Mạn đà la này, cho dù ngâm trong dung dịch đậm đặc cũng sẽ không gây ra tác dụng mạnh như vậy với cô.

Cô từ từ tách hương liệu trong túi thơm ra, phát hiện ngoài Mạn đà la thì còn có một loại bột phấn, loại bột phấn này có khá nhiều màu sắc trộn lẫn, được nghiền vô cùng nhỏ, nhỏ mịn giống như bột trân châu vậy, chỉ khác là có màu sắc mà thôi, cầm lên ngửi thử, hơi có mùi lưu huỳnh.

Cô nói với Tiểu Khuyên: “Ngươi cầm một chén nước đến đây.”

Tiểu Khuyên biết Thương Mai có biện pháp, lập tức vội vàng lấy một chén nước đến, đưa cho Thương Mai.

Thương Mai thả bột phấn vào trong nước, khuấy lên, nước trong chén được khuấy đều, bột phấn nhanh chóng hòa tan.

Cô lại lấy vải bọc những bột phấn còn sót lại kia, khẽ hà hơi vào bột phấn, vậy mà những bột phấn kia lại bay ra ngoài.

Thương Mai hiểu ra, những bột phấn như bụi này có thể bay ra từ trong túi thơm, trong lúc cô di chuyển, bột phấn sẽ bay ra, cô sẽ hít vào trong mũi.

Trước đó vì mệt mỏi, tinh thần uể oải nên thường xuyên cầm túi thơm lên ngửi, bởi vì không nghĩ đến việc túi thơm bị động tay động chân nên cũng không cẩn thận chú ý đến mùi hương của túi thơm, hơn nữa mùi của lá ngải cứu bạc hà cũng rất nồng, mùi hương của Mạn đà la bị che giấu, vì vậy, nếu không cẩn thận ngửi thì sẽ không ngửi ra.

Tạm thời cô không biết bột phấn này dùng nguyên liệu gì điều chế, nhưng chắc chắn phối hợp với Mạn đà la sẽ có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau, khiến cô sinh ra ảo giác, mê man.

“Sao cái này giống Ngũ thạch tán vậy?” Đột nhiên Du ma ma nói.

Sắc mặt Thương Mai lạnh lẽo: “Ngũ thạch tán?”

Gồm thạch nhũ, lưu huỳnh, bạch thạch anh, tử thạch anh, xích thạch luyện thành, tác dụng của Ngũ thạch tán không phải khiến cho người ta ngủ mê mệt, mà sẽ khiến cho người ta phấn chấn.

Du ma ma liếc nhìn, hơi không chắc chắn: “Vừa giống lại vừa không giống, nô tỳ chỉ gặp một lần, lúc trước trong dân gian có một vài công tử rất thích dùng thứ này, nhưng hình như màu sắc không giống lắm.”

Màu sắc không giống, như vậy, có khả năng là Ngũ thạch tán đã được cải tạo.

“Tiểu Khuyên, lập tức mời Nhu Dao đến, còn nữa, bảo nàng ta mời mấy vị đại phu đáng tin đến, chính là mấy vị đại phu chữa trị bệnh nhân cương thi ở thôn Thạch Đầu cùng nàng ta, nhớ kỹ, đừng để lộ.” Thương Mai nói.

Tiểu Khuyên biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, vội vàng gật đầu: “Nô tỳ đi ngay.”

Du ma ma căm hận nói: “Nếu để cho nô tỳ biết là ai ra tay, nhất định sẽ khiến người đó chết không yên lành.”

Thương Mai nói: “Ma ma, ngươi đi kiểm tra tất cả đồ vật ta mang theo bên người, xem có đồ gì bị người ta động tay động chân không?”

Du ma ma được cô nhắc nhở, vội vàng đi kiểm tra son phấn bột nước trên bàn trang điểm và hương liệu cánh hoa dùng để tắm rửa.

Bà ta lấy một hộp son phấn ra, cảm thấy hơi khác thường.

Phần lớn quần áo của Thương Mai đều được Tiểu Khuyên mang ra ngoài phơi, vì vậy, chắc hẳn quần áo sẽ không có điểm đáng nghi.

Bên trong gối đầu trên giường, vò đựng lá trà, Du ma ma đều kiểm tra cẩn thận.

Bà ta ở trong cung nhiều năm, biết rõ không ít thủ đoạn như vậy, trong lòng bà ta rất buồn bực, tại sao bị người ta bỏ thuốc ngay dưới mí mắt mà cũng không biết.

Ngoài hộp son phấn này ra, những thứ khác đều không phát hiện gì bất thường.

“Vương phi, người xem có phải màu sắc này không đúng không?” Du ma ma đưa đến.

Thương Mai quan sát kỹ càng, son phấn cũng vô cùng nhẵn mịn, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy có một vài thứ màu xanh nhạt và trăng trắng trộn lẫn bên trong.

“Son phấn cũng có!” Thương Mai trầm giọng nói.

Khuôn mặt Du ma ma nhăn lại, đáy mắt lóe lên lửa giận, cắn răng nghiến lợi nói: “Tốt lắm, rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh cao cường như vậy?”

Thương Mai nói: “Gần đây trong phủ đang thay đổi cơ cấu quy mô lớn… thay rất nhiều người, ta đã cho người điều tra những nha hoàn từ Nhân Nha Tử đến, đều không có gì khả nghi, bốn ma ma từ trong cung ra, đuổi hai người rồi, còn Tôn ma ma và Trần ma ma, còn cả bốn người Xuân Hạ Thu Đông bị phân đến Lam Nhược Các, không lại gần chỗ này của ta, Trần ma ma và Tôn ma ma thì đến viện tử và nhà kho…”

Thương Mai nói đến đây, chợt nhìn sang hộp son phấn: “Có phải sau khi ta trở về từ Bắc Mạc mới mang son phấn này vào?”

“Đúng vậy, đồ trước đó nô tỳ đều vứt hết đi rồi, sợ bị người ta động tay động chân, hơn nữa đi Bắc Mạc lâu như vậy, những thứ kia để lâu mất tác dụng, vì vậy nô tỳ đều thay cái mới.”

“Ngươi phân ai đến nhà kho?”

Du ma ma trợn trừng hai mắt: “Tôn ma ma, cũng chỉ sắp xếp một số đồ dùng thường ngày, phân phối đồ dùng bình thường, đồ vật quý giá đều không qua tay bà ta, nghĩ lại, là bà ta bỏ thuốc vào trong hộp son phấn rồi, nô tỳ lập tức bắt bà ta đến.”

Thương Mai giơ tay chặn lại: “Không, không, bình tĩnh đừng nóng!”

Cô khép hộp son phấn lại, thản nhiên nói: “Ngươi đi sắp xếp một chút, nói bà ta làm việc tỉ mỉ, vì vậy đưa đến phòng ta hầu hạ, hơn nữa, ngươi lại chọn hai ba nha hoàn khác đưa đến, cũng đều đưa vào phòng ta hầu hạ, giả bộ dạy chút phép tắc.”

Du ma ma nói: “Bây giờ biết rõ bà ta mờ ám, còn đưa bà ta vào phòng hầu hạ? E rằng khó lòng phòng bị, rất nguy hiểm.”

Du ma ma biết Thương Mai muốn bắt tận tay, nhưng làm thế này cũng rất nguy hiểm, còn không bằng trực tiếp bắt lấy đuổi đi, ít nhất sau này sẽ không có tổn hại gì.

Thương Mai lắc đầu nói: “Dù sao bà ta cũng là người Hoàng thái hậu đưa đến, nếu như không có lời giải thích rõ ràng, bà ta liều chết không thừa nhận, trái lại sẽ mang tiếng xấu cho Vương gia, bây giờ Vương gia lập công trở về, phải tránh mũi nhọn, tuy nói Hoàng thái hậu làm ầm lên cũng không được gì, nhưng vẫn phải tránh người cố ý nắm được thóp.”

“Nhưng mà, Tôn ma ma này là Hoàng thái hậu đưa đến, nói rõ là bà ta sai khiến.”

“Không!” Thương Mai lại lắc đầu: “Ngươi sai rồi, không phải là Hoàng thái hậu, bà ta còn chưa hồ đồ đến như vậy, người là bà ta phái đến, xảy ra chuyện, bà ta không thoát được liên quan, có lẽ có bày chút mưu nhỏ, nhưng loại chuyện hạ độc hại người này, bà ta sẽ không làm.”

“Không phải bà ta? Vậy sẽ là ai? Hai người kia là bà ta phái đến.” Du ma ma nghi ngờ hỏi.

“Là bà ta phái đến, nhưng hai người này đều không phải người bên cạnh bà ta, Tôn ma ma này là từ Thượng Tẩm Cục ra.”

“Ý của vương phi là, Tôn ma ma này là do người khác sai khiến?”

“Ừ!”

Trong đầu Du ma ma lập tức sàng lọc những người sẽ hại Thương Mai ở trong cung, ngoài Nghi quý phi, thật sự không nghĩ ra người thứ hai.

Thương Mai cũng nghĩ như vậy, vì vậy cô muốn bắt Tôn ma ma ngay tại trận.

Nhu Dao mang theo mấy đại phu đến, bởi vì Thương Mai nói phải giữ bí mật nên trên đường đi Tiểu Khuyên không nói ra tình huống cụ thể, Nhu Dao thấy Tiểu Khuyên không nói, cho rằng Thương Mai bị bệnh, vì vậy nghe theo lời Thương Mai dặn dò, vội vàng đi tìm mấy đại phu đến.

Tiến vào Hòa Húc Viên, nàng ta vén rèm lên, chưa thấy người đã nói: “Sao rồi? Nghiêm trọng không?”

Vừa nói xong đã thấy Thương Mai nghiêm chỉnh ngồi trên ghế, thoạt nhìn vô cùng có sức sống: “Không phải nói bị bệnh rồi sao?”

Thương Mai lắc đầu: “Không, ta tìm ngươi có chuyện quan trọng.”

Nhu Dao gọi mấy đại phu vào, Du ma ma lập tức ra ngoài canh cửa, không có phép bất kỳ kẻ nào lại gần.

“Ngươi xem thử, xem đây là bột phấn gì.” Thương Mai lấy bột phấn trong hương liệu ra cho Nhu Dao xem.

Nhu Dao cẩn thận quan sát, lại ngửi ngửi, không dám ngửi mạnh, sợ hít phải bột phấn.

Nàng ta nhíu mày: “Có mùi lưu huỳnh.”

“Còn cả son phấn này nữa!” Thương Mai cũng đẩy qua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio