Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

chương 796

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 796: MỘT ĐƯỜNG ĐI VỀ PHÍA ĐÔNG.

Tin tức Mộ Dung Khanh vẫn có quyền giám quốc truyền đi.

Xe ngựa đi thẳng ra khỏi thành, Mộ Dung Khanh bị bắt trên xe ngựa, đi theo là Thất hoàng tử.

Phu xe là Hồ Tam, làm đồ tể trong kinh thành mấy năm rồi, đương nhiên là người Tiên Bi cài vào, trên đường đi ngoại trừ Hồ Tam còn có mấy thị vệ đi theo.

Xe ngựa đi về phía Đông, ở lại Loan Thành.

Thất hoàng tử cũng không đối xử quá tàn nhẫn với Mộ Dung Khanh, kêu người kê thuốc trị thương cho hắn, bởi vì có thuốc nên vết thương của hắn dần dần tốt hơn, mà trên đường đi lại thêm vết thương mới.

Vết thương mới này, là vì hắn không phối hợp, Thất hoàng tử này dường như là người vô cùng khát máu, một ngày không dùng dao cắt lên người hắn mấy cái trong lòng sẽ không vui.

Ở lại Loan Thành, Mộ Dung Khanh biết chuyện gì đang xảy ra.

Mặc dù nói là đi đến Nam Quốc, nhưng đi từ Loan Thành, có một con đường nhỏ đi thẳng đến Chuẩn Thành, từ Chuẩn Thành đi đường thủy, mặc dù lộ trình có chút xa nhưng lại là con đường an toàn nhất.

Ở lại trong một nhà trọ ở Loan Thành, hắn cảm thấy tốt hơn một chút.

Nhưng vì bị thương nên công lực giải độc chậm hơn, vì vậy, muốn chạy thoát nhất định phải vận công giải độc, mới có thể giết ra ngoài.

Chỉ là, tiểu tử kia không tin hắn, lúc nào cũng phái người trông chừng hắn, muốn vận công giải độc, không hề dễ dàng?

Thể chất của hắn vốn dĩ không dễ trúng độc, trúng độc cũng có thể tự giải, nhưng, cần phải có thời gian, từ từ tiêu giảm, ba năm ngày có thể giải trừ được, chỉ là như vậy chỉ sợ không đuổi kịp lão Bát và Thương Mai.

Nhưng, hắn nghĩ, lão Bát có chọn tuyến Loan Thành đi đường thủy không?

Hắn ta bắt Thương Mai đi, Tần Châu và Tiêu Kiêu nhất đĩnh sẽ đuổi theo, chắc chắn lão tổng tông cũng phái người đuổi theo, nếu như đi về phía Nam rất dễ dàng bị người khác đuổi kịp.

Mà dùng Loan Thành đi đường thủy, rất ít người biết con đường này, thậm chí, Tiêu Kiêu cũng không biết, trước đây hắn cũng không biết, chỉ là sau này định thu phục Nam quốc mới nghiên cứu một chút con đường từ Kinh Thành đến Nam quốc.

Thất hoàng tử Mộ Dung Nam biết cũng không có gì lạ, bởi vì, hắn có rất nhiều thuộc hạ là người Tiên Bi, cùng lúc mai danh ẩn tích làm rất nhiều nghề để duy trì cuộc sống, không thiếu có những người muốn vào Nam ra Bắc.

Hơn nữa, lão Bát muốn trở về Nam quốc, nhất định phải đợi đến khi truy binh hoàn toàn rút lui mới xuất hiện, như vậy, hắn ta nhất định sẽ không vội lên đường, mình và Mộ Dung Nam lên đường, ngược lại rất dễ dàng đuổi kịp.

Nghĩ đến đây, hắn càng bình tĩnh lại.

Cửa bị đẩy ra, hai tên thị vệ bế Thất hoàng tử đi vào.

Hắn ta vừa vào đã chắp tay hành lễ: “Hoàng thúc, điệt nhi chúc mừng người.”

Mộ Dung Khanh nhìn khuôn mặt như hoa của hắn ta, nhớ lại sự tàn độc của hắn lúc cầm dao cứa vào cánh tay hắn, dường như không có cách nào tin đó là cùng một người.

“Có gì để chúc mừng?” Mộ Dung Khanh ngồi xếp bằng hỏi.

“Phụ hoàng hạ chỉ, Tam ca là thái tử, hoàng thúc vẫn có quyền hành giám quốc, xem ra, chúng ta không cần phải đi Nam quốc nữa.” Thất hoàng tử cười haha nói.

Trong lòng Mộ Dung Khanh chùng xuống, lúc này, hoàng thượng lại hạ chỉ phong tiểu tam tử làm thái tử? Không phải là hắn ta làm.

Nếu như không phải là hắn làm, vậy thì nhất định là lão tổ tông, lão tổ tông lật mặt với hoàng thượng.

Đắc tội với lão tổ tông, chỉ sợ lần này hoàng thượng cũng phải chịu khổ, lão tổ tông hoặc là không ra tay, một khi ra tay sẽ không để lưu tình.

Chỉ là, như vậy, ép buộc hoàng thượng, có sợ… Nhưng, hắn lại an ủi nghĩ là, lão tổ tông đi một bước này, sợ là đã khống chế được cục diện.

Mặc dù, hắn cho là tình thế trong cung và trong triều không dễ khống chế, có lẽ, lão tổ tông chính là người có năng lực này.

“Hoàng thúc, thúc thấy thế nào?” Thất hoàng tử nhìn hắn hỏi.

Hắn ta thật sự không thực sự muốn hỏi hắn, chỉ là muốn nghe cách nhìn của hắn.

Mộ Dung Khanh suy nghĩ một lúc: “Chỉ sợ, sắc lập tam ca của ngươi không phải là hoàng thượng mà là Thái hoàng thái hậu.”

“Ừ, sau đó thì sao?” Thất hoàng tử cười, khuôn mặt thành thục đến đáng sợ.

Nhưng Mộ Dung Khanh lại không nói gì, chỉ nhìn hắn ta.

Thất hoàng tử nở một nụ cười gian xảo: “Hoàng thúc cảm thấy chúng ta sẽ quay về hay là tiếp tục đi đến Nam quốc?”

“Hồi kinh!” Mộc Dung Khanh không cần suy nghĩ đã trả lời.

Thất hoàng tử cười càng sâu: “Đúng vậy, trở về kinh thành!”

Hắn ta nhìn Mộ Dung Khanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại đột nhiên thay đổi chiều hướng: “Chỉ là, điệt nhi cảm thấy, chúng ta vẫn nên đi Nam quốc ổn hơn một chút.”

Mộ Dung Khanh vội vàng nói: “Tại sao phải đi Nam quốc? Lão tổ tông từ trước đến nay rất nghe lời bổn vương, nếu như bổn vương trở về nói với bà ấy, chức vị thái tử này nhất định là của ngươi.”

“Được, vậy chúng ta hồi kinh!” Thất hoàng tử nhìn chằm chằm vào hắn, nghiêm túc nói.

Mộ Dung Khanh từ từ bỏ chân xuống: “Vậy chúng ta mau chóng hồi kinh, bổn vương đồng ý với ngươi, chỉ cần ngươi đồng ý giải độc cho bổn vương, bổn vương sẽ giúp ngươi.”

Thất hoàng tử cười thần bí: “Được!”

Hắn ta quay người rời đi.

Mộ Dung Khanh nhìn cửa khóa lại, trong lòng lại không hề thoải mái, chỉ sợ tên tiểu tử này không bị lừa.

Bây giờ hắn không muốn về kinh thành, chỉ muốn tiếp tục đuổi theo Thương Mai.

Lúc nãy hắn nhìn thấy sắc mặt của Mộ Dung Nam, biết trong lòng hắn ta cũng đang do dự, trở về kinh thành, hắn ta nắm chắc không nhiều, nhưng nếu như thật sự có được sự giúp đỡ của hắn, vị trí thái tử này rất nhanh sẽ có được.

Đi đến Nam quốc ổn hơn một chút, trời cao cách xa hoàng đế, sau khi không chế được Nam quốc, sẽ dựa vào thế lực của Nam quốc ép trở lại, mặc dù chậm một chút, lãng phí thời gian, nhưng chắc chắn hơn rất nhiều so với việc quay về kinh thành.

Mộ Dung Khanh quả thật không đoán sai suy nghĩ của thất hoàng tử, trong lòng hắn ta vẫn muốn đi đến Nam Quốc, lúc nãy chẳng qua là thăm dò Mộ Dung Khanh thôi, nếu như hắn muốn quay lại kinh thành chứng minh hắn không hề có ý giúp hắn ta, cũng không hoàn toàn bị khống chế.

Vì vậy, hắn ta không thể trở về kinh thành, hắn đã phái người đuổi theo Nam Hoài vương, chỉ cần hắn ta nắm được Hạ Thương Mai trong tay, sẽ không sợ Mộ Dung Khanh không giúp hắn ta.

Thất hoàng tử quyết định tiếp tục đi Nam quốc.

Cuối cùng Mộ Dung Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm, trên đường đi rất phối hợp, chỉ đợi nguyên khí của mình chuyển biết tốt, là có thể giải độc.

Đi qua Chuẩn Thành, thì phải đi đường thủy.

Hồ Đại đã cho người chuẩn bị một chiếc thuyền từ lâu, là một chiếc thuyền cá khá cũ, vô cùng bẩn.

Mộ Dung Khanh nhớ lại chi phí ăn uống trên đường đi cũng không phải quá tinh tế, tên tiểu tử này lúc trước ở trong cung vô cùng tôn quý, nhưng 8 tuổi đã có thể chịu đựng các loại khổ sở trên đường đi này, thực sự không thể tưởng tượng được, nếu như trái tim chân chính một chút, đó đúng là phúc của Đại Chu.

Lúc lên thuyền, Hồ Đại đẩy Mộ Dung Khanh một cái, trên đường đi hắn ta vô cùng căm hận Mộ Dung Khanh, cũng đúng, hắn ta là người Tiên Bi, mấy năm trước Mộ Dung Khanh đã dẫn quân đánh Tiên Bi, vì vậy người Tiên Bi vừa hận vừa sợ hắn.

Mộ Dung Khanh lảo đảo, quay đầu lại đã nhìn thấy khuôn mặt hung dũ của Hồ Đại: “Đồ ăn hại!”

Hồ Đại hung dữ nói.

Thất hoàng tử thờ ơ nói: “Nhanh lên một chút.” Hắn ta nói, lại liếc nhìn Mộ Dung Khanh: “Hoàng thúc, đường thủy rất nguy hiểm, tốt nhất người đừng giở trò gì, nếu không sẽ phải trả giá bằng tính mạng của người đó.”

Mộ Dung Khanh cười như không cười nhìn hắn ta: “Võ công của bổn vương đã mất, lại bị trúng độc, sao có thể giở trò chứ?”

Thất hoàng tử đắc ý cười: “Cẩn thận một chút cũng không sai.”

Nói xong, hắn ta đi vào trong khoang thuyền.

Hồ Đại thu neo lại, gọi những người khác lên thuyền.

Chiếc thuyền này chỉ là một chiếc thuyền đánh cá nhỏ, chỉ có thể chứa được 7,8 người, nhưng trên người có những mười người.

Hồ Đại nói: “Tiểu chủ nhân, hay là, chúng ta thuê một chiếc thuyền nữa? Giang hà nguy hiểm, không thể so được với đường bộ.”

Thất hoàng tử hoàn toàn không hiểu gì về đường thủy, nhưng cũng biết là nguy hiểm, một khi gặp phải gió lớn, sóng lớn, thuyền sẽ lật, việc sắp thành lại sẽ bị hỏng.

Suy nghĩ một lúc, hắn ta nói: “Cũng được, ngươi đi thuê thêm một chiếc thuyền nhỏ nữa, hai chiếc thuyền không thể đi cách quá xa nhau.”

“Vâng!” Hồ Đại nói xong, quay người rời đi, lên bờ đi lo liệu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio