Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người lại xuất phát, thiếu Chung Thương, thêm lão ngoan đồng.
Suốt đường đi, mặt Chiến Bắc Liệt không thay đổi màu sắc chút nào, chỉ toàn màu đen, hai kẻ đang cưỡi một con ngựa ở phía sau kia quả thật là vô cùng chướng mắt.
Lão ngoan đồng và Diệp Nhất Hoàng một trước một sau cưỡi trên lưng lão mã, ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Lãnh Hạ ở phía trước, thầm thì to nhỏ.
Lão mã dùng một ánh mắt ai oán, u buồn, vô tội, nhìn lên không trung.
Lão ngoan đồng vui vẻ, đây chính là thần mã a, nhìn theo ánh mắt nó thì thấy sắc trời hôm nay thật tốt, mặt trời đỏ rực, ánh nắng chói chang, xanh trong không có lấy một gợn mây.
Diệp Nhất Hoàng cũng nhìn trời theo, nhìn thật lâu mà không hiểu vì sao lại nhìn, buồn bực hỏi: “Tiền bối, ngươi đang nhìn gì?”
Lão ngoan đồng lắc lắc đầu, không đáp mà hỏi lại: “Vậy ngươi đang nhìn gì?”
Hắn cũng nhìn rất lâu nhưng đang nhìn gì? Diệp Nhất Hoàng sửng sốt, liền đáp: “Ta thấy ngươi và lão mã đều đang nhìn nên ta cũng nhìn.
”
“Thì ra là thế.
” Lão ngoan đồng ra vẻ bí hiểm trả lời: “Nó nhìn gì thì ta nhìn đó.
”
Diệp Nhất Hoàng nhất thời hưng phấn, hai mắt tỏa ánh sáng: “Vậy nó đang nhìn gì?”
Lẽ nào mối nghi hoặc lâu nay của hắn, sự huyền bí nhìn trời của lão mã sẽ có giải đáp?
Tiền bối này tuyệt đối là lão thần tiên a!
Vừa dứt lời, không riêng gì Diệp Nhất Hoàng mà những người khác cũng tập trung nghe ngóng bên này, đều rất tò mò.
Lão ngoan đồng dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn hắn một cái, trong mắt tràn ngập sự hứng thú quái lạ, hắn ho khan một tiếng, còn rất nghiêm túc cúi đầu nghiêm nghị hỏi: “Lão mã, ngươi đang nhìn gì vậy?”
Mọi người: “………….
”
Thiểm Điện lập tức ngã ngựa, ngửa đầu, nhìn trời, khóc không ra nước mắt.
Thần ơi, giáng thiên lôi xuống đánh ba tên nghiệt súc này đi!
Ba tên nghiệt súc hoàn toàn bỏ qua oán niệm của những người khác, nhất là lão ngoan đồng, hắn khẽ vận lực một chút, nhanh như chớp xuất hiện ở trước ngựa Lôi Minh, một cước đá hắn xuống ngựa.
Lão thổ phỉ cướp ngựa chạy lên phía trước, đi ngang hàng với Lãnh Hạ, gần sát lại nàng không nhìn Chiến Bắc Liệt đen mặt, nhướn mày hỏi: “Nha đầu, thân thủ của ngươi không tồi, có sư phụ không?”
Lãnh Hạ lắc đầu, trả lời đúng sự thật: “Tự học thành tài.
”
Lão ngoan đồng nghẹn lời, bộ dáng như muốn nói ‘Ngươi lại dám gạt lão nhân gia ta’ một lát sau lại vui tươi hớn hở đề nghị: “Học công phu với lão nhân gia đi!”
Lãnh Hạ tuy rằng rất có hứng thú với nội lực khinh công ở nơi này nhưng nàng cũng biết mình đã qua thời gian tốt nhất để học, nếu không nàng đã sớm bảo Chiến Bắc Liệt dạy nàng.
Nhưng đề nghị này cũng được, mỗi lần nàng thấy Chiến Bắc Liệt luôn mặc một bộ y phục mỏng manh như thế giữa cái thời tiết này mà sắc mặt vẫn hồng hào thì liền nghiến răng phẫn hận.
Lãnh Hạ khiêu mi hỏi: “Học như thế nào?”
Lão ngoan đồng nhất thời hăng hái, khoa tay múa chân nói: “Khinh công của lão nhân gia vô cùng vượt bậc, nhưng muốn có khinh công thì cũng cần nội lực, ngươi tập luyện tâm pháp nhập môn của lão nhân gia trước, mỗi ngày ngồi thiền từ sáng sớm, mỗi ngày bốn canh giờ………”
Nói tới đây, Lãnh Hạ đã bắt đầu trợn trắng mắt, bốn canh giờ, tám tiếng, mỗi ngày không làm gì mà ngồi không tám tiếng, lãng phí sinh mệnh.
Lão ngoan đồng hoàn toàn không chú ý thần sắc của nàng, quét tới quét lui, quét chán rồi nói: “Tố chất của ngươi rất tốt, chẳng qua là hơi lớn tuổi, chắc là phải ngồi thiền khoảng ba năm, sau ba năm nếu có thể đả thông hai mạch nhâm đốc, lão nhân gia sẽ dạy ngươi tâm pháp cao hơn, sau đó trừ ngồi thiền thì sẽ tập luyện chiêu thức và khinh công, như vậy……….
.
”
Lãnh Hạ thở dài, quả quyết từ bỏ.
Không thèm đếm xỉa đến lão ngoan đồng đang hưng phấn lải nhải không ngừng, nàng thúc Phong Trì, vượt qua Chiến Bắc Liệt, để cho hắn ngồi đó mà nghe lão ngoan đồng lải nhải.
“Các ngươi mau thả bổn tiểu thư………”
Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai của nữ tử truyền tới từ phía trước.
Diệp Nhất Hoàng lại nổi lên tinh thần trọng nghĩa, không nói hai lời liền thúc lão mã chạy tới phía trước.
Lão ngoan đồng phát hiện ra có chuyện tốt để chơi đùa, trong nháy mắt quăng chuyện dạy công phu cho Lãnh Hạ ra sau đầu, phi thân nhảy lên, liền ngồi ở phía sau Diệp Nhất Hoàng, vui tươi hớn hở chỉ tay về phía trước: “Đi, đi cứu người!”
Diệp Nhất Hoàng không còn lo lắng, có lão tiền bối này hỗ trợ, bất luận phía trước là ai, tuyệt đối dễ như trở bàn tay!
Lão mã lần đầu tiên không làm hắn mất mặt trong lúc quan trọng, thể hiện tốc độ phi thường.
Lão ngoan đồng cảm thấy rất kỳ diệu, ánh mắt lão mã vẫn nhìn trời nhưng lại có thể biết lúc nào đi thằng, lúc nào rẽ trái, lúc nào rẽ phải,……
Rẽ qua một khe núi thì mọi chuyện đều sáng tỏ.
Một đám hán tử cao lớn thô kệch vây quanh một cô nương như hoa như ngọc, bốn tiểu nha hoàn bên cạnh cô nương đã run rẩy, khóc lóc ầm ĩ, phía xa còn có một chiếc xe ngựa hoa lệ.
Cô nương như hoa như ngọc kia hét lên một tiếng: “Các ngươi đừng tới đây, biết bổn tiểu thư là ai không? Nếu các ngươi không thả ta ra, thì cha ta nhất định sẽ giết các ngươi.
”
Nhóm hán tử nhe răng cười bước lên mấy bước, quát to: “Tiểu cô nương, ngươi cũng không biết chúng ta là ai sao, cần gì phải quản xem cha ngươi là ai.
Ngươi chính là món hời đầu tiên của bọn ta sau khi rời sơn trại, sao có thể thả ngươi?”
Thanh âm này nghe có vài phần quen tai, Diệp Nhất Hoàng nhìn kỹ đám hán tử rõ ràng là sơn tặc kia, nhất thời trừng mắt.
Hay thật, oan gia ngõ hẹp a!
Đây không phải là huynh đệ ở Hắc Hổ trại sao?
Các ngươi a, đuổi theo ta mấy tháng trời!
Lúc này, nhóm hán tử Hắc Hổ trại cũng thấy Diệp Nhất Hoàng, đồng loạt run rẩy nhìn ra phía sau hắn, rồi thở phào nhẹ nhõm, chỉ có một lão nhân đi theo hắn, không có sát tinh lần trước là tốt rồi.
Nhóm hán tử xoa tay, con thỏ nhỏ thằng nhãi con dám làm hỏng vụ làm ăn của chúng ta, còn suýt nữa khiến chúng ta bỏ mạng trong tay sát tinh kia, hôm nay không báo thù rửa hận, chúng ta sẽ không là Hắc Hổ trại!
Muốn hỏi tại sao bọn họ xuất hiện ở đây ư?
Thật ra rất đơn giản, ngày đó, bọn họ bị Lãnh Hạ giải quyết chỉ bằng một chiêu rồi đều bất tỉnh nhân sự.
Lãnh Hạ cũng không đuổi tận giết tuyệt mà đi ăn cơm với Diệp Nhất Hoàng, đến lúc bọn họ tỉnh lại, vừa thấy sát tinh đi rồi, liền cấp tốc lau mồ hôi chạy về sơn trại.
Sau khi về sơn trại, mọi người lại run rẩy suy nghĩ, tiểu tử kia biết vị trí sơn trại của chúng ta, lỡ như ngày nào đó nữ sát tinh kia nhàm chán, ngứa tay, rồi thuận tiện giải quyết chúng ta thì xong đời rồi.
Tưởng tượng như vậy liền nghĩ mạng nhỏ là quan trọng nhất, tất cả đều nhất trí, đồng ý chuyển nhà!
Chuyển nhà, nói thì đơn giản, nhưng vấn đề là mang đi đâu?
Kết quả là, các huynh đệ Hắc Hổ trại chạy bao nhiêu ngày, ngày đêm kiên trì chạy tới nơi chim cũng không thèm đến đại tiện này.
Tới gần biên quan, cuộc sống nghèo khổ, lưu dân chạy loạn, chiến hỏa lan tràn, tóm lại là vô vàn không sung sướng, sát tinh được xưng là Liệt Vương phi kia chắc là sẽ không chạy tới nơi này mà tự tìm ngược?
Chuyển nhà xong đương nhiên phải làm ăn.
Các huynh đệ chờ ở chỗ khe suối này, chờ a chờ, chờ a chờ, chờ khoảng hai ngày mới thấy cỗ xe ngựa cực kỳ hoa lệ này.
Không nói hai lời, lên!
Vì thế có cảnh tượng như bây giờ, tổng kết lại thì là: Kẻ thù gặp mặt, đỏ mặt tía tai.
Diệp Nhất Hoàng ở trên ngựa, trừng mắt nhìn bọn họ từ trên cao, hoàn toàn không sợ hãi.
Nhóm hán tử ở dưới ngựa, ánh mắt dữ tợn trừng lại hắn, tuyệt đối là hung thần ác sát.
Hai bên hung hăng trừng mắt, trực tiếp coi tiếng kêu cứu của cô nương kia là không khí.
Cô nương kia hất hàm sai khiến Diệp Nhất Hoàng, bộ dáng cao cao tại thượng, giống như đang bố thí cho hắn: “Giết bọn họ, chắc chắn bổn tiểu thư sẽ thưởng hậu cho ngươi! Ngươi muốn gì? Bổn tiểu thư thưởng cho ngươi một trăm lượng bạc.
”
Diệp Nhất Hoàng nhất thời cảm thấy mình chính là một tên ngốc, cũng lười trừng mắt với sơn tặc, cũng lười cứu người, quay ngựa lại đi về.
Cô nương kia lại ồn ào: “Ngươi dám đi? Này, ngươi quay lại ngay, nếu ngươi dám đi, bổn tiểu thư sẽ bảo cha ta giết ngươi.
”
Bọn sơn tặc cũng nổi giận, ngươi coi Hắc Hổ trại của chúng ta là gì, nói tới là tới nói đi là đi?
Nhóm hán tử lập tức vung đao vọt về phía Diệp Nhất Hoàng, nhưng mà mới đi được nửa đường đã đồng loạt biến thành pho tượng, hóa đá trong gió.
Từ chỗ rẽ của khe núi kia xuất hiện một nhóm người, khoảng ba bốn trăm, một đám mặt mũi dữ tợn, hung thần ác sát, so với bọn họ còn giống sơn tặc hơn.
Bọn sơn tặc liếc nhau, chúng ta chỉ là tiểu lâu la, liệu có đủ một đ ĩa thức ăn cho người ta không?
Còn có một nam một nữ đi ở phía trước, nữ tử kia…….
Sát tinh!
Bọn sơn tặc sợ tới mức tiểu ra quần, cái gì cũng không nghĩ, xoay người, nhanh chân, chạy!
Cả đám vừa chạy vừa tiểu ra quần, vừa chạy còn vừa gào khóc.
“Lão Đại, chúng ta về nhà trồng trọt đi! Nghề này rất nguy hiểm!”
Lãnh Hạ cũng không phái người đuổi theo, nàng còn chưa gặp qua đám sơn tặc nào như thế này, cả sơn trại mà chỉ có hơn hai mươi người, y phục thì rách rưới, chắc cũng không phải là những kẻ hung ác gì, người như vậy, thả đi cũng không sao, từ nay về sau, có khi họ cũng không dám đi cướp nữa.
Lãnh Hạ nhíu mày, nhìn cô nương ở phía trước đang ngơ ngác nhìn chăm chú vào Chiến Bắc Liệt, sắc mặt nhất thời âm trầm xuống.
Không ngờ bên cạnh truyền đến một câu ai oán của Chiến Bắc Liệt: “Tức phụ, ánh mắt của cô nương kia rất hung dữ, như sói như hổ, ngươi phải bảo vệ ta!”
Lãnh Hạ lảo đảo, suýt thì ngã ngựa, theo sau nàng, cũng có ba kẻ ngã ngựa, Cuồng Phong, Lôi Minh, Thiểm Điện.
Ba người hoảng sợ trợn mắt, vẻ mặt như thấy quỷ, vừa rồi Vương gia nói cái gì? Đại Tần Chiến thần luôn luôn thiết huyết khí phách, vừa nói cái gì?
Mà lúc Chiến Bắc Liệt nói lời này, giọng điệu rất rõ ràng, thanh âm trầm thấp, Lãnh Hạ đánh giá hắn từ đầu đến chân một lần vẫn không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy.
Thật ra rất đơn giản, đêm qua lúc Đại Tần Chiến thần về lều đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đã ngộ ra một đạo lý.
Câu nói của lão ngoan đồng thật sự chính xác, tuy rằng hắn vừa nhìn thấy Diệp Nhất Hoàng đã muốn đánh, nhưng bộ dáng cười tủm tỉm kia rất dễ được lòng người, công phu mèo quào, rất dễ bị khi dễ.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lãnh Hạ nhiều lúc bực mình với hắn nhưng vẫn không ra tay giáo huấn hắn.
Nữ nhân, trời sinh đã có lòng thương hại a!
Sau khi Đại Tần Chiến thần ngộ ra được đạo lý này, tuy rằng cảm thấy có chút thẹn thùng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng là tức phụ của mình, không có gì mất mặt cả.
Giả vờ yếu đuối để làm mẫu sư tử thương tiếc a!
Vì thế đã có câu nói làm Lãnh Hạ nổi da gà kia.
Lãnh Hạ nhìn hắn nói xong câu nói kia liền khôi phục bình thường nên cũng không nghĩ nhiều nữa mà chuyển tầm mắt sang nữ nhân đang ngơ ngác nhìn hắn.
Cô nương kia cắn môi ai oán, nam nhân anh tuấn, cao ngạo, quý phái này lại không liếc nhìn nàng đến một cái.
Lại nhìn nữ nhân bên cạnh hắn, hai người một người bạch y một người hắc y, cưỡi hai con tuấn mã một đen một trắng, từ xa xa thong thả bước lại đây, hoàn toàn là một đôi bích nhân!
Cô nương dùng sức liếc xéo Lãnh Hạ một cái, chân thành tiến lên hai bước, uyển chuyển hành lễ, thanh âm mềm mại: “Tiểu nữ Tiết Oánh, đa tạ công tử đã cứu giúp.
”
Sao Chiến Bắc Liệt lại không nhìn ra, trong lòng hừ lạnh một tiếng, lúc trước, kẻ cứu người là Diệp Nhất Hoàng, dọa chạy sơn tặc chính là mẫu sư tử, sao lại đến cảm ơn hắn?
Hắn nhanh chóng quay sang tươi cười với Lãnh Hạ, nhỏ giọng nói: “Tức phụ, không nên tức giận.
”
Lãnh Hạ liếc mắt xem thường, cũng lười để ý đến hắn.
“Lớn mật! Dám vô lễ với tiểu thư.
” Tiểu nha hoàn vốn đang khóc lóc ầm ĩ, trên mặt vẫn còn nước mắt, chỉ vào Chiến Bắc Liệt quát to.
Tiểu nha hoàn suy nghĩ rất đơn giản, bọn họ dọa chạy sơn tặc thì là người tốt, chỉ cần là người tốt thì sẽ không đáng sợ, tiểu thư nhà nàng thân phận cao quý, kẻ nào dám bất kính với nàng.
Cô nương Tiết Oánh kia vô cùng tức giận, hai tay nắm chặt, nam nhân này, lại hoàn toàn không nhìn nàng, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa phải chịu ủy khuất như thế.
Lãnh Hạ và Chiến Bắc Liệt đồng thời nhíu nhíu mày, nhưng cũng không phải vì nha hoàn không biết trời cao đất rộng này, cũng không phải vì Tiết Oánh.
Hai người nhìn ra phía sau, trong Thí Thiên phát ra sát khí, sát khí này cũng không rõ ràng, nhưng hai người vẫn có thể cảm giác được.
Hai người liếc mặt một lượt, tìm ra người đã phát ra sát khí, Lâm Thanh.
Lâm Thanh hai mắt hằn tơ máu nhìn Tiết Oánh, trên trán nổi đầy gân xanh, vẻ mặt đầy hận ý.
Lãnh Hạ không nhiều lời, Lâm Thanh là người theo nàng sớm nhất, nàng đã sớm đoán được là hắn có nỗi buồn trong lòng, đã từng tập võ, đọc sách, lại biết nhìn ngựa, không hề giống một tên vô lại chút nào.
Nhưng mà mỗi người đều có cách sống của chính mình, nếu Lâm Thanh mở miệng thì nàng sẽ giúp hắn hoàn thành nguyện vọng còn nếu hắn không muốn nói thì nàng sẽ không nhúng tay vào.
Tiểu nha hoàn kia thấy Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đều không sợ hãi mà còn quay ra nhìn phía sau, không đặt lời nàng vào trong tai chút nào, quát to một tiếng: “Các ngươi lớn mật, tiểu thư nhà ta chính là thiên kim thành chủ Tiết thành!”
Thành chủ…!.
Mấy ngày nay, Lãnh Hạ đã rất hiểu biết ngũ quốc, nhất là Đại Tần.
Tiết thành có thể coi như một thành của Đại Tần tuy nhiên tồn tại một cách đặc biệt, tiếp giáp xích cương, là tòa thành ở danh giới Tần Yến.
Người trong thành này khá giống người Bắc Yến, phần lớn đều chăn nuôi, tính cách cực kỳ bưu hãn, cách kinh thành rất xa nên thực hiện phương pháp tự trị, thành chủ là do dân bản địa tuyển ra, Huyện lệnh thành thủ là do triều đình phái tới, giúp đỡ thành chủ quản lý.
Trong chỗ thâm sơn cùng cốc này, thật sự là lấy thúng úp voi.
Mọi người không khỏi cảm thấy buồn cười, thân phận đó có thể mang ra hù dọa người khác nhưng muốn hù dọa Đại Tần Chiến thần và Liệt Vương phi thì thật sự là có chút buồn cười.
Dù là tự trị nhưng cũng trong biên giới Đại Tần, dù là tự do nhưng cũng là quan viên Đại Tần!
Chiến Bắc Liệt không nói hai lời, phất tay một cái, xuất phát!
Đoàn người vượt qua thiên kim Tiết thành Thành chủ, trong tiếng kêu ‘Lớn mật’ của bốn nha hoàn và trong ánh mắt phẫn hận của Tiết Oánh, nghênh ngang tiêu sái rời đi.
Diệp Nhất Hoàng đột nhiên cảm thấy kỳ quái, lão tiền bối từ lúc gặp Hắc Hổ trại thì vẫn luôn im lặng, phía sau hắn tản ra một loại khí tức bí hiểm, không giống hắn ngày thằng chút nào.
Hắn quay đầu lại thật cẩn thận hỏi: “Lão tiền bối?”
Lão ngoan đồng vuốt vuốt râu, ra vẻ thâm trầm, trong mắt tràn ngập hâm mộ ghen tị hận, thở dài: “Làm thổ phỉ thật tốt, còn có thể đoạt cô nương.
”
“……….
.
”
==
Đại Tần, Cừ thành.
Lúc tới Cừ thành đã là chạng vạng, Chiến Bắc Liệt vừa vào thành đã có quan viên tới đón.
Người đi đầu là Cừ thành Thành thủ, khom người thi lễ: “Hạ quan tham kiến Vương gia, Vương phi.
”
Chiến Bắc Liệt không có thời gian khách sáo với bọn họ, trực tiếp hỏi: “Lưu dân thế nào rồi?”
” Vương gia, hạ quan đã nghe Chung thị vệ phân phó, đã cho lưu dân vào thành nhưng mà………” Cừ thành Thành thủ vẻ mặt có chút lúng túng, cung kính trả lời: “Nhưng số lượng lưu dân rất đông, hơn nữa đã sắp vào đông, không có nhiều chỗ để cho họ ở, chỉ thu nhận tạm thời thì không phải là kế lâu dài………”
Hắn nói không rõ ràng, nhưng Chiến Bắc Liệt đương nhiên là hiểu, vấn đề là bạc.
Một số lượng lưu dân lớn như thế, ăn uống ngủ nghỉ đều cần bạc, không thể cứ do triều đình cung cấp bạc mãi, như vậy chỉ có thể trị phần ngọn mà không trị tận gốc được, hơn nữa quốc khố Đại Tần vốn trống rỗng, cứ tiếp tục thì không phải là biện pháp.
Nếu phải giải quyết phải nghĩ được một biện pháp vẹn toàn dài lâu.
Chiến Bắc Liệt trầm ngâm hồi lâu rồi phân phó: “Đưa bổn vương đi xem trước.
”
Cừ thành Thành thủ thật cẩn thận hỏi: “Đi bây giờ sao? Vương gia đi đường mệt nhọc có cần tới dịch quán nghỉ ngơi một lát không?”
Chiến Bắc Liệt phất tay: “Không cần, đi thôi.
”
Cừ thành Thành thủ đi trước dẫn đường, trong lòng thầm cảm thán, vẫn nghe người ta nói Chiến thần Liệt vương yêu dân như con, quả nhiên là thế.
Lãnh Hạ đang định đi theo thì một bóng dáng màu hồng lóe ra trước mặt nàng, lão ngoan đồng giật nhẹ tay áo của nàng, chép miệng nói: “Nha đầu, đi uống rượu đi.
”
Diệp Nhất Hoàng chạy lên, liên tục gật đầu: “Ân nhân, cùng đi đi.
”
Chiến Bắc Liệt đang đi ở phía trước chợt dừng bước, quay người lại, vừa ôm eo Lãnh Hạ vừa trừng mắt nhìn hai người kia, nghênh ngang ôm nàng đi.
Lão ngoan đồng vuốt râu, tức giận giậm chân, bĩu môi thật lâu rồi tức giận nói: “Tiểu tử này, rất khiến người ta không thích.
”
Diệp Nhất Hoàng ôm bả vai hắn, cười tủm tỉm nói: “Đi, tiền bối, uống rượu cùng huynh đệ đi.
”
Lão ngoan đồng nhất thời tiêu tan tức giận, càng nhìn Diệp Nhất Hoàng càng thấy thật sự là rất khiến người ta yêu thương, dắt lão mã đang nhìn trời, hai người một con ngựa cấu kết với nhau làm việc xấu, vui tươi hớn hở đi tới quán rượu.
Gần nửa khắc sau, Chiến Bắc Liệt và Lãnh Hạ đi theo Thành thủ tới nơi ở tạm của lưu dân.
Đó là một miếu thờ cũ nát, mạng nhện chăng khắp nơi, từ mái nhà tới tượng phật tới tường tới mặt đất.
Trong miếu, một hình ảnh khiến người ta xót xa đập vào mắt, vô số lưu dân đang nằm trên chiếu, từng người từng người, nằm co ro trên chiếu, ở dưới có một chiếc đệm nát bấy, trên người có một cái áo bông, thậm chí có người chỉ nằm trên chiếu, không có gì cả, lạnh lẽo đến tím tái mặt mày.
Trong tiết cuối thu, lại đang chạng vạng, làm cho người ta xót xa trong lòng.
Chiến Bắc Liệt ngây người trong phút chốc, ánh mắt thâm trầm đảo qua mỗi người lưu dân, ánh mắt bi ai mà chết lặng, ôm Lãnh Hạ đi ra ngoài.
Lãnh Hạ cầm lấy tay hắn, đặt trong lòng bàn tay mình nhẹ nhàng vuốt v e, tay hắn ấm áp mà thô ráp, lòng bàn tay có những vết chai dầy.
Nàng vẫn biết Chiến Bắc Liệt là một người cực kỳ có trách nhiệm, thân phận của hắn có ảnh hưởng một phần tới tính cách của hắn, đối với Đại Tần mà nói, ở một mức độ nào đó, Chiến Bắc Liệt còn quan trọng hơn Chiến Bắc Diễn, không thể thiếu.
Nàng cầm lấy bàn tay hắn, chính là hai bàn tay này, chống đỡ một nửa giang sơn Đại Tần, chống đỡ cho dân chúng Đại Tần.
Chiến Bắc Liệt cảm nhận được sự trấn an của nàng, trong mắt dần dần hiện lên sự lo lắng, phân phó: “Triệu tập tất cả những người có trách nhiệm tới dịch quán, nghe bổn vương sắp xếp.
”
==
Cừ thành, dịch quán.
Chiến Bắc Liệt ngồi trong phòng, ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn, nhắm mắt lại, cau mày.
Lát sau, hắn trầm giọng nói: “Thứ nhất, hiện giờ kho hàng còn bao nhiêu lương thực, lấy ra cứu tế lưu dân, ổn định cục diện nhất thời.
”
“Thứ hai, động viên thương nhân quyên góp cho lưu dân, cơ bản là cần quần áo, chăn đệm, người nào tham gia thì năm sau có thể xét giảm thuế.
”
“Thứ ba, mấy ngày sau triều đình sẽ cấp hạt giống và lệnh khai phá đất hoang, các ngươi chia đều cho lưu dân, để sau này họ có thể tự cung tự cấp.
”
“Thứ tư, trước khi phân đất thì Thành thủ cắt ra một phần đất để lưu dân lĩnh tài liệu, xây nhà ở, làm giấy tờ nhập khẩu cho họ.
”
“Thứ năm, phái binh canh gác, quan sát tình hình lưu dân một cách chặt chẽ…….
.
”
Chiến Bắc Liệt mở mắt ra, trong mắt tối đen, bạc môi khẽ mở, ẩn chứa sát khí mạnh mẽ: “Nếu trong đó có lẫn gian tế của nước khác, giết không tha! Nếu có lưu dân kích động bạo loạn, giết không tha! Nếu có kẻ xúi bẩy gây chuyện, giết không tha!”
Những người phía dưới vốn đang đắm chìm trong năm điều trước đó, trong lòng thầm khen, Liệt vương ngoại trừ việc đánh giặc còn rất tinh thông mọi việc.
Năm điều này có thể giúp lưu dân sắp xếp cuộc sống một cách ổn thỏa, đợi đến năm sau thì nhà ở đã xây xong, có đất trồng trọt, có thể tự cung tự cấp, không cần triều đình cứu tế nữa.
Nhưng mà ba từ ‘Giết không tha!’ kia làm họ run rẩy, trong đó ẩn chứa sát khí khiến bọn họ nhũn cả người.
Lập tức dập đầu lĩnh mệnh, đến lúc đợi bọn hắn lui xuống, Chiến Bắc Liệt có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương.
Cuồng Phong ấp a ấp úng hỏi: “Gia, quốc khố vốn trống rỗng, nếu triều đình cấp nhiều như vậy còn giảm thuế cho thương nhân thì số bạc này………….
.
”
Chiến Bắc Liệt khẽ cong môi, lạnh lùng nói: “Không sao, tạm thời mà thôi, trong lưu dân cũng không chỉ có dân chúng Đại Tần, số tiền này ai cần phải trả thì bổn vương nhất định sẽ bắt họ phải nhổ ra.
”
Thiểm Điện chớp mắt nghĩ nghĩ, là ai phải trả?
Không phải là Bắc Yến và Đông Sở sao?
Nhưng mà……….
.
Hắn còn đang định hỏi nữa thì Chiến Bắc Liệt đã khoát tay hỏi: “Vương phi đâu? Đã dùng bữa chưa?”
Thiểm Điện mau mồm mau miệng, lập tức hi hi ha ha trả lời: “Diệp Nhất Hoàng và lão tiền bối đi tửu lâu uống rượu, kết quả là không mang bạc, bị người ta giữ lại, lúc này Tiểu Vương phi đang đi chuộc người.
”
Lôi Minh nhất thời ôm đầu, trong lòng kêu r3n, tên không biết thời thế này!
Chiến Bắc Liệt quả nhiên đen mặt, oán hận, tiểu tử kia, vì muốn ở chung với mẫu sư tử mà chiêu này cũng dùng được.
Thật ra là rất oan uổng cho Diệp Nhất Hoàng, hắn cũng rất bất đắc dĩ, lão ngoan đồng nói là mời hắn uống rượu nên đương nhiên hắn tự cho là lão trả tiền, nên không cầm đồng nào mà chạy theo.
Trên người cũng chỉ giắt có chút bạc vụn thôi.
Ai biết lão ngoan đồng lại gọi hơn mười bình rượu ngon nhất tửu lâu, một vò mấy lượng bạc, cuối cùng mất hơn một trăm lượng.
Đến lúc tính tiền, lão ngoan đồng duỗi hai tay ra,thiên kinh địa nghĩa nói: “Bạc!” (Thiên kinh địa nghĩa: chỉ những thứ là hiển nhiên, theo đạo lý là phải làm như vậy.
)
Diệp Nhất Hoàng trợn tròn mắt, sờ khắp toàn thân, móc ra được có năm lượng bạc, khóc không ra nước mắt: “Không phải ngươi mời rượu sao?”
Lão ngoan đồng thản nhiên nói: “Đây không phải là ta mời ngươi uống sao?”
Diệp Nhất Hoàng rơi lệ, chưởng quầy phẫn nộ!
“Hai người các ngươi mà cũng dám quỵt tiền rượu!
Người đâu! Bắt lại, không có tiền thì bán đi tiểu quan quán trừ nợ.
”
Lão ngoan đồng vui vẻ, ta đã từng này tuổi mà còn có thể được bán đi làm tiểu quan, lão nhân gia quả nhiên vẫn anh tuấn tiêu sái như năm đó a!
Thật ra lão ngoan đồng vốn cũng muốn mời tiểu tử này đi uống rượu, chẳng qua hắn uống quỵt đã quen, sau khi uống xong lập tức thi triển khinh công tuyệt đỉnh, trực tiếp chạy!
Nhưng mà hắn đã quên, mang theo tiểu tử này chạy, vậy còn con ngựa đang ở sân sau thì sao?
Lão ngoan đồng đang muốn bỏ con ngựa lại rồi chạy, chợt nhìn nó, đôi mắt nhỏ u buồn làm tim hắn nhảy liên hồi, chuyện thất đức như vậy tuyệt đối không thể làm.
Cho nên lúc Lãnh Hạ tới sân sau của tửu lâu, nhìn thấy hai người một con ngựa, u buồn nhìn trời……
Nàng thở dài, đưa ngân phiếu cho chưởng quầy.
Đem ba con nghiệp chướng này lôi về.
Trên đường quay về dịch quán, lão ngoan đồng đột nhiên túm tay áo của nàng, Lãnh Hạ quay đầu, chỉ thấy trong mắt hắn vốn tràn ngập hứng thú nay chỉ còn bình tĩnh, trên mặt cũng không còn vẻ đùa cợt, rất nghiêm túc.
Nàng dừng bước, nhạy cảm cảm thấy lão ngoan đồng có chuyện quan trọng muốn nói.
Quả nhiên, lão ngoan đồng phất tay, để Diệp Nhất Hoàng dắt lão mã lui sang một bên, hỏi Lãnh Hạ: “Nha đầu, đến tột cùng ngươi là ai?”
Lãnh Hạ nhìn thấy ánh mắt hắn, không tránh mà đáp: “Lãnh Hạ.
”
Lão ngoan đồng lắc đầu, chậm rì nói: “Công chúa mà lão hủ biết không giống ngươi, ngươi mau nói thật, ngươi là ai? Có mục đích gì? Công chúa thật đang ở đâu?”
Lãnh Hạ không nói, sắc mặt không có nửa phần kinh hoàng.
“Lão nhân gia vẫn rất yêu thích ngươi, nhất là giờ phút này, rõ ràng ngươi không phải công chúa mà còn có thể trấn định như thế.
” Lão lão nhân gia quan sát nàng hồi lâu mà vẫn không tìm ra được manh mối gì, giận dữ nói: “Ngươi không cần phủ nhận, nếu ngươi dám thương tổn công chúa thì dù ta yêu thích ngươi cũng sẽ không tha cho ngươi.
”
Hắn nói xong lời này liền phóng thích sát khí, bắn về phía Lãnh Hạ.
Có lẽ võ công lão ngoan đồng tốt hơn nàng nhưng nếu luận sát khí, nàng đường đường là sát thủ chi vương, không bao giờ kém bất cứ kẻ nào.
Lãnh Hạ mỉm cười, giống như hoàn toàn không cảm giác được sát khí của hắn: “Tiền bối tương trợ nhiều lần, Lãnh Hạ vô cùng cảm kích, tiền bối y thuật cao siêu, đương nhiên biết mạch tượng xương cốt sẽ không bao giờ đổi, ta có phải là Mộ Dung Lãnh Hạ hay không, chỉ sợ tiền bối đã sớm đoán được.
”
Lão ngoan đồng hai mắt chợt lóe sáng, đây đúng là điều mà hắn nghi ngờ, từ hôm qua, giao đấu vài lần đã kiểm tra mạch của nàng, tất cả đều chỉ ra thân thể của nàng là Mộ Dung Lãnh Hạ.
Nhưng làm sao hắn có thể tin tưởng, nữ oa mà hắn biết mười lăm năm kia lại là nữ tử trước mặt này?
Tâm tư kín đáo, thân thủ cao cường!
Núi có lở trước mặt vẫn không đổi sắc!
Lãnh Hạ nhìn thần sắc hắn, lại thêm vài phần khẳng định, cánh môi khẽ mở thản nhiên nói: “Võ công của ta đương nhiên là không bằng ngươi nhưng nếu muốn giết ta?”
Nàng lạnh lùng cười nhạt một tiếng, phun ra từng chữ: “Không ngại, thử xem!”
Lão ngoan đồng chăm chú nhìn nàng một lát, trong phút chốc cười ha ha, lại khôi phục bộ dáng ngoan đồng, khoa tay múa chân liên tục nói: “Thú vị, thú vị, tiểu nha đầu khá lắm! Lão nhân gia…….
.
”
Hắn đột nhiên trừng mắt, đem những lời chưa nói nuốt xuống, hồng y chợt lóe, vút một tiếng………
Không thấy.
Lãnh Hạ nghi ngờ trừng mắt nhìn, nhìn hướng hắn vừa đi hồi lâu rồi bật cười, lắc lắc đầu.
Trong đám người ở phía xa xa, một nam tử áo xanh như ẩn như hiện, trên lưng đeo hòm thuốc, hành động cứng nhắc, hai mắt ngơ ngác nhìn phía trước, từng bước từng bước một tiêu sái.
Chính là thần y Mộ Nhị.
Đột nhiên, hắn dừng bước, nhìn về phía Lãnh Hạ, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi đi về phía nàng.
Lãnh Hạ thấy hắn đi đến trước mặt mình nhưng không nói gì mà chỉ ngơ ngác nhìn nàng, bất đắc dĩ thở dài: “Thật khéo.
.
”
Mộ Nhị ngốc nghếch gật gật đầu, ngữ điệu bình thản: “Ta đói bụng.
”
“Này! Ngươi là ai?” Diệp Nhất Hoàng nhất thời cảm giác được mối nguy, lập tức nhảy lại đây, cảnh giác quét tới quét lui trên người Mộ Nhị.
Vừa rồi lão tiền bối kia đột nhiên không nói một tiếng mà bỏ chạy, hắn còn chưa hiểu tại sao lại thế thì lại nhảy ra một nam nhân.
Đói bụng?
Đói bụng thì ngươi đi ăn cơm đi.
Nói với ân nhân làm gì?
Diệp Nhất Hoàng nhạy cảm cảm thấy không ổn, cực kỳ không ổn!
Mộ Nhị hơi hơi nhíu nhíu mày, ánh mắt không dời, vẫn cố định trên người Lãnh Hạ, lặp lại: “Đói bụng.
”
Lãnh Hạ nghĩ nghĩ, hiện giờ chiến sự sắp tới, nếu có thần y bên cạnh thì thật tốt.
Vì thế, nàng lại dắt ba tên yêu nghiệt, quay về dịch quán.
Chẳng qua trong đó một tên từ lão ngoan đồng biến thành Mộ Nhị.
.