Edit: oceanmelon
Trước mắt là một mảng đỏ thẫm mơ hồ, đầu của Ngụy Nhược Cẩn rất choáng, tay chân cũng mềm như bông, không có chút sức lực. Hiện tại cậu chỉ có thể dựa vào cột giường. Đang đứng cạnh bên là một nha hoàn của Ngụy gia, đại nha hoàn thiếp thân của Ngụy Thiến - Vân Hương.
"Các ngươi đều lui xuống hết đi!" Đột nhiên cửa bị mở toang ra, sau đó liền nghe thấy một giọng nói trầm thấp đầy từ tính, vừa mang theo một chút lạnh nhạt.
"Vâng, thưa vương gia."
Ngụy Nhược Cẩn nghe được tiếng bước chân từ đằng xa, chỉ còn mỗi đại nha hoàn của Ngụy Thiến không nhúc nhích mà vẫn đứng bên cạnh cậu. Khóe miệng cậu nhẹ nhàng nhếch lên. Nếu không phải do cả người cậu không có lực, đừng nói là nữ nhân, cho dù không phải là con người, cậu cũng phải tự xả giận cho chính mình.
"Bổn vương kêu tất cả đi ra ngoài, không nghe thấy à?" Giọng nói người kia có phần không kiên nhẫn, lời nói ra cũng càng lãnh đạm.
"Xin Vương gia thứ lỗi cho nô tì. Tiểu thư của nhà nô tì từ nhỏ đã không cách rời nô tì được-" Vân Hương không chút kính trọng mà nói.
Lời chưa kịp nói hết, Ngụy Nhược Cẩn nhất thời không nhịn được, lỡ "xùy" cười một tiếng. Cậu không thấy được sắc mặt Vân Hương trong nháy mắt trở nên khó coi.
"Tiểu thư!"
Cô ả gằn giọng uy hiếp.
Ngụy Nhược Cẩn lại thêm một lần nữa nghi ngờ người của Ngụy gia bị thiểu năng. Bản thân cậu vốn là một người hiện đại cũng biết rõ rằng không nên khiêu khích hoàng quyền. Ai ngờ tới Ngụy Thiến và nha hoàn của cô ta lại có thể to gan đến mức độ như vậy.
"Người đâu? Đến bắt ả lại!" Lận Hành lúc này mới nhận ra điều không đúng. Trước khi đón dâu, y biết rõ tiểu thư Ngụy gia không phải thật lòng muốn gả cho y. Với thanh danh hiện tại của y, thêm vào còn có thái độ ghét bỏ của hoàng đế đối với y, không có nử tử nào muốn gả cho y cũng là bình thường.
Vân Hương sợ tới mức run lên, có lẽ là do đã ý thức được thân phận của ả, rồi lại đem hy vọng cuối cùng ký thác trên người Ngụy Thiến đang ở Ngụy gia xa xôi, nói: "Vương gia, nô tì là nha hoàn thiếp thân của tiểu thư, ngài không thể đối xử với nô tì như vậy!"
"Bổn vương hoài nghi ngươi là gian tế biên quan, phải nhốt lại để tra hỏi cẩn thận!"
"Vương gia! Oan uổng quá! Nô tì không phải gian tế, nô tì chỉ... Tiểu thư, người năn nỉ giúp nô tì mau đi, cô... Không, công tử, đại công tử, cầu xin người!"
Vân Hương nhìn người thị vệ mang đao bên hông tiến vào, cuối cùng cũng sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không ngừng cầu xin, trong lòng lại hối hận cực kỳ. Trước đó chỉ cần bản thân ngoan ngoãn đi ra ngoài là được rồi, đợi cho thân phận Ngụy Nhược Cẩn bị bại lộ, ả chỉ cần đem sự việc đổ hết lên đầu cậu là được.
"Dẫn ả đi, nghiêm hình tra hỏi!" Lận Hành vừa nói vừa vén khăn voan đỏ đội trên đầu Ngụy Nhược Cẩn ra, trước mặt y xuất hiện một khuôn mặt trông có chút tái nhợt lại mang theo diễm lệ khiến cho y ngạc nhiên.
"Cậu..."
"Vương gia, có thể trước tiên rót giúp ta chén nước được không?" Ngụy Nhược Cẩn tự cho là mình nói rất lớn, nhưng nếu không phải do Lận Hành tập võ từ nhỏ thì đã không thể nghe thấy giọng nói của cậu.
Lận Hành rót xong chén nước mới phát hiện, hình như Ngụy Nhược Cẩn không thể cử động. "Ta phải thất lễ rồi." Nói xong liền giúp cậu uống hết chén nước.
Đặt chén xuống, Lận Hành thật ra có hơi không biết phải làm gì tiếp theo. Y dẫn binh đánh giặc cũng không gặp phải khó khăn gì, nhưng đối với tình huống như bây giờ thì y đúng là không biết phải làm sao.
Song Ngọc công tử Ngụy Nhược Cẩn nổi danh khắp kinh đô, vốn dĩ phải là cữu tử(*) của y lại cùng y bái đường thành thân. Có vẻ giống như bị người khác bỏ thuốc.
(*) cữu tử: anh vợ.
"Vương gia, ngài cũng thấy rồi đó. Chuyện thành ra thế này, chắc là không thể tiến cung gặp bệ hạ đúng không?" Ngụy Nhược Cẩn uống nước xong, giọng nói cũng thoải mái hơn nhiều, tiếng cũng lớn hơn lúc nãy.
"Cậu có biết rằng đây là tội khi quân không?" Lận Hành giương mắt liền nhìn lên khuôn mặt Ngụy Nhược Cẩn, yết hầu cảm giác có chút không thoải mái, vội vàng dời đi ánh mắt, hắng giọng nói.
"Ta biết chứ, những gì ta nợ Ngụy gia, ta đã lấy mạng mình ra trả. Còn những gì Ngụy gia thiếu ta cũng đã đến lúc phải đòi rồi. Đến thời điểm đó còn mong vương gia có thể thu lưu ta." Ngụy Nhược Cẩn cười rộ lên thật xinh đẹp, không hổ danh Song Ngọc công tử chốn Kinh Đô.
"Nực cười! Ngụy gia đúng là không coi trẫm ra cái thá gì" Hoàng thượng Lận Quảng đập tay lên bàn, sắc mặt khó coi. Ông đúng là có ý kiêng dè nhi tử của chính mình, nhưng không đồng nghĩa với việc người khác có thể dựa vào đó mà nhục nhã ông.
Nhìn Lận Hành cùng Ngụy Nhược Cẩn quỳ dưới điện, Lận Quảng ánh mắt lóe lóe, nếu Lận Hành thật sự cưới nam nhân, thì có lẽ...
"Bệ hạ, Ngụy tướng tới."
"Kêu lão lăn qua đây!" Lận Quảng lại ngồi xuống.
Không lâu sau, Ngụy Luân liền cúi người tiến vào đại điện, thình thịch quỳ xuống, hai mắt rưng rưng khóc lóc kể lể nói: "Bệ hạ, đều do thần không biết dạy dỗ. Cầu xin bệ hạ trách phạt!"
Lận Quảng lạnh mặt nhìn Ngụy Luân khóc lớn.
"Bệ hạ, lão thần cô phụ kỳ vọng của bệ hạ, lão thần đáng chết..."
"Khanh quả thật đáng chết! Công khai cãi lời thánh chỉ, làm nhục hoàng tử nước Đại Xương ta!"
Thái độ của Hoàng đế trong nháy mắt làm Ngụy Luân an tâm, lão tiếp tục nói: "Lão thần biết sai rồi. Nhi tử Ngụy Nhược Cẩn của lão thần từ trước đến nay vẫn luôn ngưỡng mộ Tây Bắc vương, không ngờ tới nó vậy mà lại làm ra chuyện như thế này! Khiến cho Đại Xương vì Ngụy gia thần mà mất hết thể diện... Bệ hạ trách phạt như thế nào lão thần cũng sẽ không oán hận dù chỉ một câu."
Lận Quảng nhìn Ngụy Luân, đáy mắt âm tình bất định(*), lão già này vì bảo vệ Ngụy gia mà đem tất cả tội đổ hết lên trên đầu Ngụy Nhược Cẩn.
(*) âm tình bất định: tâm tình không ổn định, thay đổi liên tục.
"Vừa hay, Ngụy Nhược Cẩn cũng tố cáo tội trạng của Ngụy gia với trẫm."
Ngụy Luân sửng sốt. Lão không nghĩ tới Ngụy Nhược Cẩn lại cáo trạng trước, nhưng lão cũng không lo lắng quá. Lão đã tận tâm tận lực cho Đại Xương hơn 30 năm, bệ hạ chắc chắn sẽ không trị tội lão vì một tiểu tử miệng còn hôi mùi sữa.
Huống chi là tên Lận Hành này bị phong làm Tây Bắc vương một cách qua loa, đất phong còn ở xa tận vùng Tây Bắc khắc nghiệt. Sau khi đi đến đất phong chỉ sợ cả đời này cũng không trở về được, y còn gì khiến lão phải sợ nữa.
"Ngụy tướng không muốn biết Ngụy Nhược Cẩn cáo trạng khanh tội danh gì sao?"
"Thần... không biết." Ngụy Luân thừa nhận lão không coi trọng Ngụy Nhược Cẩn, cũng chẳng xem trọng tài danh Song Ngọc công tử, dù là người ở tướng phủ cũng không quan tâm danh xưng này.
"Người đâu? Đi tuyên Ngụy Nhược Cẩn và Tây Bắc vương vào."
Ngụy Nhược Cẩn bị người khiêng vào, cát phục(*) đỏ thẫm trên người cũng chưa kịp thay. Nhìn thấy Ngụy Luân quỳ, khóe miệng cậu hạ xuống.
(*) cát phục: trang phục cưới.
"Thảo dân bái kiến Bệ hạ." Ngụy Nhược Cẩn tiếp tục nói: "Vì công hiệu của thuốc trong cơ thể thảo dân chưa tan hết nên xin Bệ hạ thứ tội cho thảo dân."
"Bệ hạ, tội thần không biết dạy con-"
"Bệ hạ, xin bệ hạ cho phép Nhược Cẩn cùng Ngụy Luân đoạn tuyệt quan hệ phụ tử!"
"Hoang đường!" Lận Quảng cũng không nghĩ tới Ngụy Nhược Cẩn lại to gan như vậy. "Là một người con, ngươi sao có thể nói ra những lời như thế này! Nếu ngươi thấy việc bản thân là nam tử lại phải gả cho Tây Bắc vương sẽ bị người trong thiên hạ nhạo báng, trẫm lập tức hạ chỉ là có thể lấp kín miệng lưỡi thiên hạ."
"Thảo dân không dám, chỉ là Ngụy gia chưa từng coi thảo dân là người của Ngụy gia. Của hồi môn của mẹ đẻ thảo dân bị tiểu thiếp của Ngụy Luân chiếm đoạt. Mà bà ta lại còn âm thầm ngược đãi thảo dân. Danh xưng Song Ngọc công tử này ở Ngụy gia cũng chẳng bằng một người đầy tớ." Ngụy Nhược Cẩn nhấc cánh tay mềm nhũn, đem tay áo cát phục kéo lên, lộ ra cánh tay đầy vết bầm tím.
Lận Hành ban đầu tưởng Ngụy Nhược Cẩn chỉ là đang nói quá mức độ thảm thương của mình, không nghĩ tới cả người cậu thật sự đầy vết thương, mắt nhìn về phía Ngụy Luân cũng tràn ngập ý lạnh.
"Việc này..."
"Tội thần oan uổng quá!" Ngụy Luân trong lòng cả kinh, lão thật sự không nghĩ tới Ngụy Nhược Cẩn đem chuyện này nói ra ở trên đại điện.
"Cầu xin Bệ hạ minh giám!" Ngụy Nhược Cẩn cúi nửa thân mềm nhũn, dập đầu.
"Cầu xin Bệ hạ làm chủ cho Nhược Cẩn!" Lận Hành cũng cúi đầu.
Lận Quảng nhìn ba người đang quỳ trên mặt đất, suy nghĩ trong não liên tục xoay chuyển, ngay sau đó liền cười, nói: "Ngụy khanh cũng xem như là tác thành cho một chuyện tốt. Vậy quyết định như thế này, ngươi đã là con dâu của trẫm, trẫm liền làm chủ hạ chỉ bắt Ngụy khanh gom hết của hồi môn mẫu thân ngươi để lại đem trả cho ngươi, đồng thời đưa tiểu thiếp kia giao cho ngươi tự xử lý. Như vậy có được không?"
"Thảo dân không dám ạ. Ngụy Luân từ lâu đã đem tiểu thiếp phù chính(*), thảo dân không dám xử trí. Nếu như có thể đem tất cả đồ của người mẫu thân đã qua đời của thảo dân trở về thì thảo dân vô cùng cảm kích!" Ngụy Nhược Cẩn lại lần nữa dập đầu.
(*) phù chính: đưa tiểu thiếp lên làm chính thất.
Thời điểm Ngụy Nhược Cẩn theo Lận Hành trở lại vương phủ, thuốc còn tồn đọng trong cơ thể cũng tan hết, sức lực cũng khôi phục không ít. Cậu nhìn Lận Hành ngồi ở đối diện, mỉm cười, hiện tại cậu đã hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân, giúp nguyên thân đòi đồ vật của người mẹ đã mất trở về.
Lúc ấy tuy rằng cậu nói không dám xử lý tiểu thiếp của Ngụy Luân, nhưng cũng không có nói là không xử lý. Có điều muốn ăn miếng trả miếng thì việc đầu tiên là phải đem đồ trở về rồi mới tính tiếp được.
"Vừa rồi đa tạ vương gia đã giúp đỡ."
"Do bổn vương đã liên lụy tới cậu, chỉ sợ ngày mai Bệ hạ sẽ hạ chỉ yêu cầu cậu lấy thân nam tử gả cho ta. Đến lúc đó..." Lận Hành có chút lưỡng lự, Song Ngọc công tử ở Kinh Đô tài danh kinh tuyệt. Nếu ngày mai Bệ hạ hạ chỉ, chỉ sợ cậu sau này không còn có cơ hội thi triển tài hoa.
Ngụy Nhược Cẩn cười cười, "Vương gia nói những lời đó làm gì, bản thân ta vốn... yêu thích nam nhân, chỉ sợ là ta liên luỵ vương gia mới đúng."
Lận Hành không ngờ Ngụy Nhược Cẩn lại dạn dĩ đến thế, nói thẳng ra chuyện này khiến y trong phút chốc không biết nói tiếp như thế nào. Ở trong quân y thường có thói quen trưng ra gương mặt vô cảm, người khác muốn đoán cũng đoán không được y đang nghĩ gì.
"Vậy thì cậu đi nghỉ ngơi trước đi. Có việc gì thì ngày mai nói tiếp." Lận Hành đem tân phòng(*) nhường lại cho Ngụy Nhược Cẩn, quay người đi về phía thư phòng.
(*) tân phòng: phòng cưới.
Ngụy Nhược Cẩn đánh được một giấc cực kỳ ngon, lúc tỉnh dậy mặt trời đã treo cao. Cậu vừa ngồi dậy, nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa liền nghe được động tĩnh, bưng nước đẩy cửa tiến vào.
"Vương phi, phủ Ngụy tướng mới sáng sớm đã đem qua rất nhiều tiền bạc, châu báu và khế đất của các cửa tiệm. Vương gia dặn chờ người tỉnh dậy thì đi tính toán lại." Nha hoàn vừa bước vào nhìn sơ qua thì khá hòa đồng. Chỉ mới nghe giọng nói, Ngụy Nhược Cẩn đã thích tính tình của người này.
"Đừng gọi ta là vương phi, gọi là công tử đi. Tên của cô là gì?"
"Nô tì là Tân Di, xin ra mắt công tử." Tân Di hành lễ với Ngụy Nhược Cẩn, lại gần giúp cậu chải đầu.
Lúc Ngụy Nhược Cẩn được dẫn tới phòng tiếp khách, người của Ngụy gia từ sớm đã chờ đến không còn chút kiên nhẫn. Khi nhìn thấy Ngụy Nhược Cẩn, trong mắt tràn đầy sự khinh bỉ. Nhưng lại nhớ đến Ngụy tướng bị triệu vào cung cả một đêm, lúc trở về thì đùng đùng nổi giận với phu nhân, nhốt bà vào từ đường, sau đó còn đánh đại tiểu thư một trận nhớ đời, liền giấu đi thái độ khinh thường này.
"Tân Di, đây là danh sách của hồi môn của mẫu thân ta, cô đối chiếu theo đó mà tính toán lại. Nếu có chỗ nào không đúng, lập tức báo lên quan phủ. Dù sao thì đây cũng là ý chỉ của bệ hạ, nếu dám không đưa tất cả mọi thứ trả lại thì đó chính là phạm tội khi quân. Ta nghĩ rằng dù Ngụy tướng tình sâu nghĩa trọng như thế nào cũng sẽ không vì các ngươi mà kháng chỉ đâu nhỉ?" Ngụy Nhược Cẩn giọng nói lành lạnh, rất là dễ nghe. Có điều là hạ nhân Ngụy gia lại không cảm thấy như vậy, thậm chí còn trộm đổ chút mồ hôi.
Một lúc sau, Tân Di cầm danh sách của hồi môn trở lại, cúi người nói: "Công tử, danh sách này có một số điểm khác biệt. Những cửa tiệm trong của hồi môn vốn dĩ đều ở những vị trí trên những con đường cực kỳ tốt. Hiện tại trong danh sách phần lớn là các cửa hàng ở những vị trí kém hơn rất nhiều. Các loại vải dệt và da thú năm ấy cũng đều dùng hết, nhưng nếu tính tuổi tác đến giờ cũng sợ là đều đã hỏng rồi. So sánh thì vải vóc cùng da thú được mua lại có giá trị không khác lắm với trên danh sách. Giá trị những thứ khác cũng không thay đổi nhiều, nhìn chung giá trị cũng tương đương. Chỉ là số ngân lượng ngần ấy năm các cửa tiệm thu được..."
Sau khi Ngụy Nhược Cẩn nghe xong thì buông chén nước trong tay xuống, quay về phía đám hạ nhân của Ngụy gia cười, nói: "Các ngươi đã nghe thấy hết rồi chứ? Phải làm như thế nào chắc không cần ta dạy đúng không? Vài ngày nữa ta sẽ lên đường đi Tây Bắc cùng vương gia. Trước lúc đó, việc tiến cung cầu xin Bệ hạ một chút cũng không phải việc gì khó khăn."
Hết chương 1.