Edit: oceanmelon
Ngụy Nhược Cẩn động lòng trắc ẩn, ngập ngừng mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì hết, cũng không có lí do gì để nói. Hiện tại việc cậu có thể làm là đồng tình với bọn họ.
Mối thù giữa Đại Xương với Nhiên Quyết khó có thể tan biến đi.
Cậu nhìn về phía Lận Hành, muốn xem coi y sẽ đối xử với những người này như thế nào. Bên tai còn nghe thấy được tiếng của nam nhân đang van xin truyền tới từ nơi xa, Ngụy Nhược Cẩn chỉ có thể thở dài trong lòng.
"Dẫn lại đây!" Ngữ khí Lận Hành mang theo sự lạnh lẽo. Y từng có khoảng thời gian hơn ba năm đi theo Địch Dung, đã thấy được quá nhiều lần người Nhiên Quyết giết hại con dân Đại Xương mà không kiêng nể gì. Nếu những người này không phải là dân thường, y nhất định sẽ xử quyết bọn họ ngay tại chỗ.
Ngụy Nhược Cẩn nhìn nước mắt của nữ nhân kia lăn xuống dưới, ôm hai đứa nhỏ chặt hơn nữa. Rất nhanh sau đó, một nam nhân mặc trang phục Nhiên Quyết bị dẫn lên. Cậu cảm giác được rất rõ ràng, Lận Hành tỏ ra một luồng khí thế làm không ai dám lại gần, vì thế không đắn đo mà bước lên nắm tay của y.
Lúc Ngụy Nhược Cẩn nắm lấy tay của Lận Hành, trong nháy mắt y bình tĩnh lại, khí lạnh toát ra cũng giảm bớt đi rất nhiều, "Người Nhiên Quyết vì sao lại xuất hiện ở lãnh thổ Đại Xương ta?"
"Bẩm tướng... tướng quân, cả gia đình của tiểu nhân vẫn luôn sinh sống ở đây, tuyệt đối chưa từng làm hại đến bá tánh Đại Xương!" Nam nhân kia nói giọng Đại Xương lưu loát một cách dị thường.
"Ngẩng đầu lên!" Cho dù Ngụy Nhược Cẩn đang nắm tay y thì cũng không giảm được cơn tức giận trong lòng y. Có rất nhiều bá tánh Đại Xương đều bị sát hại trong tay của loại người này.
Người nọ ngẩng đầu lên, là một khuôn mặt đặc trưng của người Đại Xương.
"Ngươi là người Đại Xương?" Lận Hành rất là kinh ngạc, rõ ràng là người Đại Xương mà lại mặc trang phục của người Nhiên Quyết.
"Dạ, tiểu nhân sinh ra là người Đại Xương, tên gọi Phương Bố. Còn bọn họ là vợ con của tiểu nhân, tên là A Nô Nhĩ, chúng ta không hề làm ra việc gì thương thiên hại lý(*) cả. Mấy năm nay ở Nhiên Quyết có rất nhiều dê bò bị chết rét, nàng ấy vì thế nên cũng bị bắt làm nô lệ. Lúc nàng sắp bị người ta đánh chết thì được tiểu nhân cứu, nên nàng vẫn luôn theo ta từ khi đó." Phương Bố chỉ ngẩng đầu lên một chút đã tiếp tục quỳ rạp xuống, hắn chỉ là một dân thường, không có gan ngắm nhìn quý nhân.
(*) thương thiên hại lý: tàn nhẫn, không có tình người
Lận Hành vẫn giữ yên lặng, không biết đang suy nghĩ gì, nên Ngụy Nhược Cẩn cũng không tiện nói chuyện. Đúng là cậu không có thù gì với người Nhiên Quyết cả, nhưng cậu cũng không thể khuyên một người có thù hận với tộc Nhiên Quyết bỏ qua hết mọi chuyện được.
"Thả bọn họ ra đi." Yên tĩnh một lúc lâu, cậu mới nghe Lận Hành mở miệng.
Ngụy Nhược Cẩn thở phào nhẹ nhõm một hơi, Lận Hành không phải là loại người khát máu, giết người bừa bãi. Nhưng nhìn vẻ mặt của y, chắc hẳn trong lòng y cũng không dễ chịu gì.
Mắt thấy trời xẩm tối, thôn trấn cũng đã tan hoang từ lâu, nếu bây giờ lại phí thêm nửa ngày để tìm chỗ qua đêm thì còn không bằng cắm trại ngay tại đây.
Dưới ánh đèn, Lận Hành cứ mãi suy tư. Ngụy Nhược Cẩn cho rằng y vẫn chưa nghĩ thông suốt, "Ngài vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện vừa nãy ư?"
"Giữa Nhiên Quyết và Đại Xương có huyết hải thâm thù."
Ngụy Nhược Cẩn rót cho y chén nước: "Vì lí do gì mà ngài dẫn binh đánh giặc?"
"Đương nhiên là để bá tánh an cư lạc nghiệp, không phải chịu nỗi khổ bị ngoại tộc xâm chiếm." Lận Hành uống xong chén nước, đặt lại chén lên bàn thì hơi mạnh tay, phát ra một tiếng vang nhỏ, có thể thấy được rằng y vẫn chưa nghĩ thông suốt.
Ngụy Nhược Cẩn cười cười, lại rót thêm chén nữa cho y. Dù cho có nói những lời như này, thì việc mong chờ Nhiên Quyết từ bỏ xâm chiếm Đại Xương là không khả thi, trừ khi...
"Ngài nên nghỉ ngơi sớm một tí đi, không phải ngày mai chúng ta còn phải đi xem tiếp sao?" Ngụy Nhược Cẩn không tiếp tục khuyên nữa, dù có thể khuyên được y thì cậu cũng không có tư cách để làm như vậy.
Đột nhiên ngay vào lúc Ngụy Nhược Cẩn lấy lại được tinh thần, thì lại phải nhắm mắt thở dài một hơi thật mạnh. Hệ thống đã lâu không tuyên bố nhiệm vụ rồi. Đúng lúc mình vừa cảm thấy nhẹ nhõm thì nó còn kiếm việc cho mình làm nữa. Hết hồn chưa? Vẫn là loại nhiệm vụ mà hầu như không có khả năng hoàn thành được!
【 Hệ thống tiến hành kiểm tra, đo lường được ký chủ có tâm nguyện mãnh liệt muốn hoàn thành nhiệm vụ. Hiện tuyên bố Nhiệm vụ tạm thời: Trong vòng 3 ngày xới được 15 mẫu đất. Khen thưởng: 100 Điểm Tích lũy. 】
Ngụy Nhược Cẩn nhìn thấy số điểm thưởng thì chỉ thấy sầu não hơn, 100 điểm tích luỹ. Làm thêm vài cái nhiệm vụ chắc cũng đổi được mấy cái khoai lang đỏ không chừng á.
"Cậu sao vậy?" Lận Hành nghe thấy tiếng Ngụy Nhược Cẩn thở dài, sau đó lại thấy cậu ngẩn ngơ. Y quơ tay mấy cái trước mắt cậu cũng không phát hiện ra.
"A, không có việc gì, ngài nhanh đi nghỉ ngơi đi, sáng mai lập tức đi khai hoang!" Lận Hành bị Ngụy Nhược Cẩn đẩy ra khỏi lều trại, có Tân Di đang đứng bên ngoài lều trại.
Y nhìn chằm chằm Tân Di một hồi mới nói: "Chăm sóc công tử kĩ càng, đừng hòng làm ra hành động nào quá giới hạn!"
"Nô tì đã rõ ạ."
Ngày hôm sau, Lận Hành mới vừa rời giường thì Ngụy Nhược Cẩn đã xông vào lều của y, khiến y hoảng sợ.
"Xin lỗi, ta hơi gấp. Không ngờ là ngài mới vừa tỉnh dậy." Ngụy Nhược Cẩn quang minh chính đại nhìn cơ thể của Lận Hành từ trên xuống dưới, chỉ thiếu mỗi trực tiếp viết ra trên mặt bốn chữ "Ta rất yêu thích".
Lận Hành có hơi ngượng ngùng, mắt lén nhìn Ngụy Nhược Cẩn, lúc đang mặc áo thì ngưng tay một chút, "Là do ta dậy muộn, cậu đã dùng bữa chưa?"
Ánh mắt Ngụy Nhược Cẩn vẫn còn tập trung về phía cơ bụng mà Lận Hành chưa kịp khoác áo che lại, tay vô thức sờ lên bụng của mình. Ở đó chỉ có một lớp cơ rất mỏng. Cho dù là kiếp trước hay hiện tại, cậu đều thèm kiểu cơ bụng tám múi này, cũng thèm luôn kiểu đàn ông có tám múi cơ bụng như anh chàng đang đứng trước mặt đây.
Lận Hành không ngờ rằng bản thân lại có một ngày sẽ bán sắc đẹp như thế này, chỉ vì muốn ánh mắt của người nào đó ở mãi trên cơ thể mình.
"Vẫn chưa. Sáng sớm ta mãi nghĩ chuyện đi đến chỗ đất trống, nên đã quên. Vậy ta sẽ ăn cùng ngài nha." Ngụy Nhược Cẩn ngồi ở chỗ đối diện Lận Hành, ánh mắt càng ngày càng phóng túng.
Lận Hành chỉ cảm thấy mặt của mình hình như càng lúc càng nóng lên, bị Ngụy Nhược Cẩn nhìn chằm chằm như vậy thì hơi muốn né tránh đi, nhưng đồng thời y cũng muốn cho cậu ngắm mãi.
"Vương gia, công tử, nô tì bây giờ có thể đi vào không ạ?" Giọng nói Tân Di đột ngột vang lên từ bên ngoài lều.
Tay của Lận Hành hơi run lên một chút, sau đó cực kỳ bình tĩnh đeo dây lưng, khoác vào áo ngoài, "Vào đi."
Tân Di bưng đồ ăn sáng vào, sau khi Ngụy Nhược Cẩn rửa mặt xong liền đi thẳng đến lều của Lận Hành, cô đành phải đưa tới đồ ăn sáng của cả hai người.
Ánh mắt Ngụy Nhược Cẩn nhìn Tân Di mang theo chút hờn dỗi, Tân Di thì chỉ lo bày món, không hay biết gì cả.
"Đúng rồi, Lận Hành. Lần này, ta muốn yêu cầu khai hoang được ít nhất mười lăm mẫu, hoàn tất trong vòng ba ngày." Ngụy Nhược Cẩn ăn xong bữa sáng, thấy Lận Hành đang đeo đao lên đai ở eo, đai lưng thắt hơi lệch làm cho cậu thấy hơi chướng mắt.
Lận Hành mới vừa đeo xong đao lên, thì ngửi thấy một mùi hương rất dễ chịu. Y không thể nói rõ được là mùi gì, nhưng kì lạ là thơm cực. Thấy Ngụy Nhược Cẩn vươn tay tới tháo đai lưng của y ra, cả người y đều cứng đờ.
Ngụy Nhược Cẩn sau khi tháo dây lưng thì thắt lại cho chỉnh chu giúp y, "Đai lưng cũng không thắt đàng hoàng nữa."
Lận Hành thấy Ngụy Nhược Cẩn chỉnh xong đai lưng thì lùi lại cho thoáng một chút, nhỏ giọng nói: "Cậu... có thể nhắc ta mà."
Lỗ tai Ngụy Nhược Cẩn đỏ ửng, vờ như không nghe thấy, "Được rồi, chúng ta đi mau thôi. Trong vòng 3 ngày cần phải hoàn tất khai hoang mười lăm mẫu đất. Ta ra ngoài chờ ngài trước đây."
Môi Lận Hành mấp máy, cũng đi theo cậu.
Sở dĩ gọi chỗ này là đất hoang, là bởi vì ở phía sau thôn trấn chính là bình nguyên mênh mông vô tận, không có cây cối cao to, những hòn đá vốn được sử dụng để làm giới tuyến cũng hoàn toàn không còn hình dạng nguyên bản nữa. Có thể nhìn ra được nơi này đã bị bỏ hoang nhiều năm.
Muốn khai hoang một nơi như thế này tuy rằng sẽ tương đối khó, nhưng ít ra năm nay hẳn sẽ thu được nhiều chút.
Hết chương 15