"Chúng ta. . . Chúng ta. . ." Hiển nhiên Chu Tử Ngữ bị dọa phát sợ, những chuyện chỉ nghe nói trước kia chẳng lẽ sẽ biến thành thật?
Chỉ cần nghĩ đến thịt mình sẽ bị người ta nuốt vào bụng từng miếng từng miếng, Chu Tử Ngữ không nhịn được run rẩy cả người.
"Chỉ cần ngươi nghe ta, ta bảo đảm ngươi không có việc gì!" Tử Lan thấy thời cơ đã đến, đắc ý vỗ ngực nhỏ của mình nói.
"Ừ, tất cả đều theo ngươi." Chu Tử Ngữ kiên định gật đầu, bây giờ nàng cũng chỉ có thể dựa vào Tử Lan, mặc dù Tử Lan còn nhỏ hơn nàng hai tuổi, nhưng chẳng biết tại sao nhìn dáng vẻ tự tin này của Tử Lan, Chu Tử Ngữ lựa chọn tin tưởng nàng.
Trong lúc hai cô nhóc mập nói chuyện, họ bị đưa đến một trạch viện cũng coi như phồn hoa.
Tò mò quan sát chung quanh, Tử Lan Thanh không hề có tỉnh ngộ của đứa trẻ bị gạt bán đi, ngược lại tiểu tử Chu Tử Ngữ béo ú đang sợ sệt ôm cánh tay Tử Lan Thanh.
Rõ ràng nàng còn chưa lấy lại tinh thần từ lúc bị Tử Lan Thanh đe dọa.
"Hai nha đầu mập chính là chỗ này?"Giọng nói the thé khoa trương truyền ra từ trong miệng vị nữ tử trung niên trước mặt này.
Khiến Tử Lan Thanh cau mày, mặc dù dáng dấp bọn họ hơi mập một chút, nhưng cũng không xấu xí, còn rất khả ái nữa, không biết vì sao trung niên nữ tử kia vì sao phải khoa trương như vậy.
"Hắc hắc. . . Ngươi cứ nhìn rồi cho chút thôi." Mặt đại thúc thô bỉ chân chó cười, đây cũng là lần đầu tiên hắn lừa bán trẻ con, thật sự không biết hai cô nhóc mập này có thể bán bao nhiêu tiền.
"Đây này." Hơi vứt bỏ ném cho đại thúc thô bỉ kia một thỏi bạc, nữ tử trung niên béo phì kia một tay bế Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ lên.
Bước nhanh tới nội viện.
Chẳng bao lâu sau, dien.dan.le.quy.don Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ bị dẫn tới một chỗ trong trạch viện, đó là một gian thư viện tràn ngập hơi thở.
Tử Lan Thanh khẽ cau mày, theo như bố trí của thư phòng này, chủ nhân này cũng không giống biết lừa bán trẻ con, nhưng tại sao phải mua nàng và Chu Tử Ngữ từ trong tay bọn buôn bán người.
Còn chưa suy nghĩ ra, một nam nhân trung niên mắt to mày rậm đã xuất hiện ở trong thư phòng này.
"Lão gia, đây là nô tỳ theo mua được, không mắc, chỉ là một trăm lượng bạc trắng." Đại thẩm mập mạp kia vừa thấy nam tử trung niên này, lập tức quỳ xuống đất, vẻ mặt hung ác kia cũng thay đổi, cười lấy lòng nói.
Một trăm lượng, khóe miệng Tử Lan Thanh kéo ra, nếu như nàng nhớ không lầm thì nàng và Chu Tử Ngữ là do nữ nhân béo này mua mất năm lượng bạc, vậy mà đến trước người trung niên này, lại biến thành một trăm lượng, lợi tức này rất được, hắc hắc hắc. . .
"Phải không đắt, ngươi đã bàn giao xong với cha mẹ của hai đứa bé này chưa?" Hình như nam tử trung niên hơi không đành lòng, tiếng nói cũng trở nên mềm mại vô lực .
Nghe thấy lời nói của nam tử này, Tử Lan Thanh biết lờ mờ, nam tử này nhất định có điều khó nói nên lời.
"Nói xong, đã nói xong rồi, là bọn họ chủ động bán." Đại thẩm trung niên mập mạp chân chó nói lần nữa.
Khóe miệng Tử Lan Thanh cũng co quắp lần nữa, vị đại thẩm trung niên này, thật đúng là một cực phẩm!
Con mắt nào của bà ta nhìn thấy cha mẹ của nàng hèn hạ như thế hả.
Hơn nữa vì năm lượng bạc, đã bán hai nữ nhi của mình đi, cõi đời này có người ngu như vậy sao?
"Ngươi đi xuống đi, trực tiếp đi phòng kho lấy bạc." Hình như nam tử trung niên hơi không chịu nổi sắc mặt lấy lòng của nữ nhân béo này, phất phất tay để nàng đi xuống.
Đại thẩm trung niên kia vừa nghe thấy bạc, hai con ngươi nho nhỏ giống như chuột loại lập tức sáng lên, hấp ta hấp tấp chạy xuống.
Lập tức, trong thư phòng này chỉ còn lại ba người Tử Lan Thanh, Chu Tử Ngữ và nam tử trung niên nam tử kia.
Chu Tử Ngữ hơi lo lắng đến gần Tử Lan Thanh, dù sao chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, cho dù có là công chúa cao quý thì nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.
"Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn các ngươi." Nam tử trung niên nhìn lo lắng trong mắt Chu Tử Ngữ, hơi khẩn trương đưa tay ra, sau đó lại rụt trở về.
Giống như tức giận với sự bất lực của mình.
"Ngươi có chuyện gì khó xử sao?" Tử Lan Thanh bị Chu Tử Ngữ kéo tay áo, cảm thấy sự lo lắng của nàng, vỗ vỗ tay nhỏ bé, sau đó nhìn trung niên nam tử, hỏi.
Nhìn bộ dáng nghiêm túc hỏi của cô nhóc mập nho nhỏ này, chẳng biết tại sao nỗi khổ tâm trong lòng nam tử trung niên xông ra toàn bộ.
"Ta tên là Lý Diễm Thu, làm chức quan thiếu bảo nhất phẩm, bình thường đều cao cao tại thượng, vậy mà. . ."
thiếu bảo (chức quan thuộc hàng tam cô thời xưa bao gồm: thiếu sư, thiếu phó; thiếu bảo)
"Ta có một nữ nhi, năm nay bốn tuổi rưỡi, dáng dấp tròn vành vạnh đáng yêu giống các ngươi, đó là nữ nhi ta hứng như hứng hoa, nâng ở lòng bàn tay sợ rơi. Hôm qua, chẳng biết tại sao Tứ hoàng tử biết ta có nữ nhi đáng yêu như vậy, khiến ta đưa nàng đến phủ hắn. . ."
"Đưa đến phủ của hắn làm gì?" Toàn thân Tử Lan Thanh đột nhiên trở nên âm u lạnh lẽo. Nghĩ đến thường ngày Chu Tử Mặc thương yêu mình như vậy, trái tim có một chút chua xót.
Hắn chán ghét nàng? Cho nên muốn tìm một nữ nhi khác? Vậy nàng nên đi nơi nào đây?
"Đưa đến phủ hắn làm nha hoàn cho cách cách Tử Lan." Nam tử trung niên sững sờ vì sự âm u phát ra từ người Tử Lan, sau đó máy móc nói ra khỏi miệng.
Nghe thấy Lý Diễm Thu trả lời, chua xót trong lòng Tử Lan Thanh biến mất không còn một mống, mà khí thế lạnh lẽo cũng biến mất ngay lập tức.
Thì ra sự việc là như vậy.
Lý Diễm Thu nhìn hai cô nhóc mập nhỏ trước mặt, hơi sững sờ, tại sao hắn vừa cảm giác hơi lạnh, mà bây giờ lại trở nên bình thường rồi, chẳng lẽ vừa rồi hắn gặp ảo giác sao?
"Trong hai ngươi có ai đồng ý giúp ta không?" Lý Diễm Thu trở lại vấn đề chính, nói thật, hắn không muốn miễn cưỡng người khác, đặc biệt là hai cô gái nhỏ khả ái này.
Họ giống như nữ nhi của hắn vậy.
Đưa nữ nhi bảo bối nhà mình làm nha hoàn cho người khác, hắn không muốn, nhưng đưa nữ nhi nhà người khác đi, hắn lại cảm thấy khó xử.
"Chẳng lẽ ngươi không biết đây là phạm pháp sao? Nếu như bị hoàng a. . . Hoàng Thượng biết, thì mũ ô sa trên đầu ngươi cũng không giữ được đâu!" Có lẽ thấy Lý Diễm Thu này không giống người xấu, lúc này Chu Tử Ngữ mới sống lại.
Chán ghét nhìn Lý Diễm Thu, nàng ghét nhất loại người lừa gạt hoàng thất.
"Ta cũng biết rõ, nhưng. . . Ta thật sự không bỏ nữ nhi bảo bối mình được, Tiểu Như nàng mới chỉ bốn tuổi, nàng. . ." Khuôn mặt Lý Diễm Thu rối rắm, hai chân bắt đầu run nho nhỏ.
Sao hắn lại không biết chuyện này sau khi bị vạch trần sẽ nghiêm trọng như thế nào chứ, nhưng cho dù liều mạng với mũ ô sa của mình, hắn cũng muốn đánh cuộc một lần!
Con ngươi Tử Lan thấy Lý Diễm Thu này cực kì thương yêu nữ nhi của mình, trong lòng có chút không nỡ.
Cha mẹ thương yêu con của mình là chuyện thường tình, vì vậy kéo Chu Tử Ngữ lại còn chuẩn bị mở miệng.
"Ta đồng ý, nhưng ta có một yêu cầu." Con ngươi Tử Lan chuyển một cái, ngọt ngào nói.
Họ đã tách Chu Tử Mặc ra sắp hết hai canh giờ rồi, không biết tiểu quỷ kia có lo lắng cho mình không, mà nàng. . . hình như có một chút xíu nhớ hắn rồi.
"Điều kiện gì?" Trong mắt Lý Diễm Thu lóe lên một tia vui mừng.
Cô nhóc nho nhỏ này lại có thể đồng ý với hắn. Hình như sâu bên trong có một tiếng nói nói cho hắn biết, chỉ cần đứa bé gái trước mặt này đồng ý với hắn thì nữ nhi bảo bối của hắn sẽ được bảo vệ!
"Ta muốn dẫn nàng đi cùng." Tử Lan Thanh chỉ chỉ Chu Tử Ngữ bên cạnh.
Nhìn Tử Lan Thanh vì mình nói điều kiện với Lý Diễm Thu, Chu Tử Ngữ cảm động, xem ra Tử Lan không quên nàng.
"Chuyện này. . ." Lý Diễm Thu hơi khó xử, Tứ hoàng tử chỉ nói muốn con gái của hắn, cũng không nói để người khác đi theo.
"Nếu như ngươi không đồng ý thì thôi." Tử Lan Thanh tùy ý nói, nàng đoán chắc Lý Diễm Thu này sẽ đáp ứng.
Quả nhiên, chẳng lâu sau, ánh mắt Lý Diễm Thu trở nên kiên định, "Được, ta sẽ nói đó là nha hoàn của ngươi!" Vì cảm giác mơ hồ trong lòng, hắn sẽ thấy đánh cuộc một lần. Dù sao một lần cũng là đánh cuộc, hai lần cũng là đánh cuộc! Cùng lắm thì không cần mũ ô sa này nữa, ôm nữ nhi về nhà làm ruộng. Dù sao muốn hắn giao nữ nhi bảo bối của mình ra là tuyệt đối không có khả năng!
Tử Lan Thanh nghe thấy Lý Diễm Thu trả lời cực kì hài lòng, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của Chu Tử Ngữ méo đi, dù gì nàng cũng là Hòa Thạc công chúa tôn quý, sao đến nơi này của Lý Diễm Thu, lại trực tiếp trở thành nha hoàn của người khác?
Mặc dù cái người khác này là Tử Lan, nhưng trong lòng nàng vẫn hơi tức giận bất bình.
Lý Diễm Thu đúng không? Món nợ này bản công chúa ghi nhớ cho ngươi!
"Tứ hoàng tử cho ta thời gian tháng, bây giờ còn còn mười một ngày, trong mười một ngày này trong ta sẽ để bà vú của Như nhi dạy ngươi một chút quy củ. Ngươi không cần để ý đến những thứ khác." Lý Diễm Thu sảng khoái nói.
Nghe lời nói dứt khoát của hắn, nhìn vẻ mặt kiên nghị kia, Tử Lan Thanh hài lòng gật đầu một cái, lúc này Lý Diễm Thu mới có bộ dáng một thiếu bảo nhất phẩm cần có.
. . .
Trong bóng tối, hai cô nhóc mập Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ núp ở trong chăn.
"Ta nghĩ bà vú của ta nhất định sẽ lo lắng." Cái miệng nhỏ nhắn Chu Tử Ngữ nói ra, cực kì u oán mở miệng.
"Ta cũng nghĩ tới mẹ ta, mẹ ta nhất định còn gấp hơn bà vú của ngươi." Tử Lan Thanh cũng mở miệng.
"Không phải ngươi nên nghĩ tới Tứ ca ta sao?" Lần này Chu Tử Ngữ không gọi Mặc Mặc ca ca gì nữa, mà trực tiếp gọi Tứ ca, cũng không biết Chu Tử Mặc đắc tội nàng khi d.d lequydonchanchan nào.
"Hắc. . ." Tử Lan Thanh hơi ngượng ngùng. Nói thật, nàng thật ra có một chút nhớ Chu Tử Mặc, nhưng chẳng biết tại sao lại xấu hổ không mở miệng.
Có lẽ Chu Tử Mặc là nam nhân, mặc dù chỉ là một nam hài mười tuổi.
"Ai, ta thật sự thay Tứ ca cảm thấy không đáng, ngươi biết không? Ngay cả ta, công chúa duy nhất nước Chu, cũng chỉ có thể lựa chọn nữ nhi của quan viên nhị phẩm để làm nha hoàn thân cận. Mà ngươi, hừ hừ hừ. . . Tứ ca cũng quá cưng chiều ngươi, cư nhiên lại để nữ nhi của đại quan nhất phẩm làm nha hoàn cho ngươi." Chu Tử Ngữ hơi chua nói, thuở nhỏ nàng và Chu Tử Mặc có quan hệ rất thân thiết, vậy mà Chu Tử Mặc lại chưa bao giờ đối với nàng như vậy.
Tử Lan Thanh nghe thấy lời nói đầy vị chua của Chu Tử Ngữ, hơi sững sờ há miệng, sau đó cũng không nói gì.
Ánh mắt của nàng trở nên thâm thúy, mà gương mặt béo ụt ịt của nàng cũng trở nên nhu hòa.
Tiểu quỷ Chu Tử Mặc kia. . .
Tại sao mỗi lần hắn đều biết làm nhiều chuyện âm thầm để cho nàng cảm động như vậy, hắn có biết hắn càng làm như vậy, nàng lại càng không bỏ hắn được hay không! Hắn chính là đang quyến rũ nàng!
Chu Tử Mặc, a!
Thoáng một cái đã mười một ngày, ở nơi này trong mười một ngày cô nhóc mập nhỏ Chu Tử Ngữ lại sống rất có tư vị, bình thường tâm sự với bọn nha hoàn, oán trách thức ăn của phủ họ Lý, lúc không có chuyện gì làm thì đi dạo vườn hoa nhỏ của Lý phủ một chút, nghỉ ngơi trên núi giả ở vườn hoa nhỏ một lát.
Với nàng mà nói, hình như có ăn có uống có thể ngủ, là tất cả hạnh phúc rồi.
Nhưng Tử Lan Thanh ngày càng gầy đi, mặc dù nhìn qua vẫn là một cục tròn tròn, nhưng trên khuôn mặt mập mạp không hồng nhuận như lúc tới nữa.
Chu Tử Ngữ hỏi lý do, nàng cũng không nói.
Vì nàng không thể để cho Chu Tử Ngữ biết nàng không được Chu Tử Mặc ôm trong ngực ấm áp, nên buổi tối không ngủ được phải không?
Ngày hôm nay, chính là ngày Tử Lan Thanh bị đưa đến Tứ vương phủ.