[Dược các - Liên Châu thành]
Vương Thuần Khanh lặng lẽ rời khỏi Thủy linh phong, đi tới Dược các kiểm tra vết thương.
Dược sĩ sư khám cho nàng ta là một nữ tử, sau khi xem và kiểm tra vết thương của Vương Thuần Khanh, nữ Dược Sĩ sư ấy liền thở phào thông báo.
"Vương cô nương, vết thương này của cô nương khá nặng, xem ra người gây ra vết thương này đã dùng ít nhất bảy phần nội lực, gãy liền bốn khúc xương sườn cùng một lúc, xém một chút nữa xương bị gãy đã đâm vào phổi, cũng may khí số của cô nương chưa tận, mới có thể thoát khỏi kiếp nạn lần này."
Vương Thuần Khanh cắn răng nhớ tới lực của nắm đấm kia mà Uyển Ca dành "tặng" không khỏi rùng mình, xem ra là nàng quá xem thường đối thủ.
"Vậy vết thương của ta có thể phục hồi nhanh chóng không?"
Nữ Dược Sĩ sư kia liền đáp.
"Lát nữa ta sẽ nối xương xong sẽ cho cô nương một lọ đan dược trị thương, nhưng cô nương phải nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này đừng để bản thân bị thương gần phần thương tích này để trách gây thêm nội thương. Nếu như cô nương chịu nghe theo lời ta nói, ba tháng sau vết thương này sẽ lành lặng hoàn toàn."
Vương Thuần Khanh gật đầu đành phải chấp nhận liệu pháp trị liệu này. Lại vừa nghĩ tới việc ban nãy bị Uyển Ca đánh bay xuống sàn mà tức tối vô cùng, lại không thể ngờ Uyển Ca lại khai thác điểm yếu của Ngự Thuật sư như nàng mà đánh tới.
Ngự thuật sư trời sinh thiên phú hơn người, có khả năng đều khiển nguyên tố có trong tự nhiên, tuy nhìn thì thấy có phần giống với Cường Giả sư, nhưng Ngự Thuật khác với Cường Giả ở cái chỗ: Một bên thuyên về sức mạnh thể chất, sức mạnh vật lý vì thế chuyên luyện tập cơ thể, võ công đầy mình và đó chính là Cường Giả sư.
Khác với Cường Giả, Ngự Thuật chuyên đánh tầm xa, theo về phép cho nên chuyên tâm vào việc phát triển ngự thuật, luyện tập ngự thuật tới mức dời núi lấp biển lại không để tâm tới cơ thể, không hề rèn luyện nó. Vì vậy nếu muốn đánh bại một Ngự Thuật sư chỉ cần đánh nhanh rút gọn, nếu có thể một quyền mà hạ luôn thì càng tốt.
Về phần Uyển Ca, nàng thông qua đọc qua y thư của Lưu tiền bối để lại mà biết được việc này, ngoại trừ Ngự Thổ sư hoặc các Ngự Thuật sư được huấn luyện đặc biệt thì sức mạnh thể chất của tất cả những Ngự Thuật sư còn lại đều không khác người thường là bao.
Vương Thuần Khanh xoa vết thương của mình vừa lo lắng, nếu cứ như vầy, vậy lần khảo thí này trong số những kẻ bị loại sẽ có danh sách của nàng ta a.
- ---------
[Thủy linh phong - Liên Châu thành]
Một lời thách thức của Uyển Ca nói ra khiến cho tất cả mọi người đều há hốc cả mồm, muốn tự vỗ mặt mình xem có phải là nằm mơ hay nghe nhầm hướng không.
Đến cả Thủy thánh cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm, trong bụng lại nghĩ: Xem ra lần này Uyển Ca sợ là tự chuốc khổ vào thân rồi, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời.
Tiểu Hoa nghe xong lời tuyên bố ấy của Uyển Ca mà gần như ngất lịm đi, có đánh chết nàng cũng không dám tin tiểu thư của nàng có bất kỳ cơ hội nào để thắng, chứ đừng nói là thắng trong mười chiêu.
Cả đám người bên dưới xôn xao bàn luận, không thôi cảm thấy Uyển Ca là sợ quá nói nhảm hay bí quá làm liều, ác khẩu hơn nữa thì là ếch ngồi đáy giếng, không biết tự lượng sức mình, co chết cũng đáng.
Tôn Thử Di ở trên võ đài cười như chưa bao giờ được cười, thanh âm lớn tới mức tất cả mọi người đứng gần đều nghe rõ.
"Hahaha, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào. Đúng là ngốc hết chỗ nói, Tôn Thử Di ta đây không cần quá ba chiêu cũng đủ lấy mạng của ngươi rồi."
Vừa nói Tôn Thử Di vừa lấy roi nước thủ thế chuẩn bị chiến đấu một trận sinh tử, Tôn Thử Di nhanh như cắt phóng tới Uyển Ca với uy lực mạnh mẽ, tay phải cầm roi nước vung lên, muốn quất cho Uyển Ca vài ba roi.
Uyển Ca mỉm cười không đáp, thấy nàng ta lao tới cũng không né, đứng yên chờ đợi.
Chẳng mấy chốc cây roi kia đã cách Uyển Ca chỉ hơn một gang tay, Tôn Thử Di hiện rõ nụ cười đắc ý trên mặt, bởi nàng ta biết rằng một chiêu này của mình, Uyển Ca không thể chống lại nổi.
Uyển Ca vẫn đứng đó, không hề né tránh gì cả chỉ đơn giản là đưa tay trái lên trên đầu, ngay khoảng khắc cây roi ấy vung xuống mà nắm chặt lại, lòng bàn tay trái tạo nhiệt nóng hơn lửa làm cho roi nước bốc hơi nơi nàng nắm lấy, đồng thời phá bỏ đòn tấn công có phần nguy hiểm này của Tôn Thử Di.
Thế đã mất, vũ khí bị làm cho đứt đoạn, bốc hơi. Tôn Thử Di dù không muốn cũng phải hủy bỏ đợt tấn công, ngược lại còn phải đề phòng.
Bởi nàng ta không ngờ Uyển Ca vậy mà lại biết sự dụng Ngự Hỏa, xem ra là một Dược Sĩ sư Hạ phẩm, đúng là càng ngày càng không thể xem thường rồi.
Uyển Ca thu lại lửa nhiệt trong bàn tay, thu tay trái lại khuôn mặt tỏ ra bình thản vô cùng.
"Đây cũng coi như là một chiêu thức của ta đi, gọi là "Bàn tay nhiệt" đi, vậy là còn chín chiêu nữa. Nếu đây là tất cả những gì ngươi có thể làm, vậy trận đấu này ta thắng chắc rồi."
Lại một lời nói đầy vị ý thách thức của Uyển Ca nói ra khiến cho mọi người trên dưới mắt chữ A mồm chữ O, việc Uyển Ca có thể sử dụng ngự hỏa bọn họ có thể hiểu được, bởi ở Liên Châu thành này cũng có không ít Dược Sĩ sư, nhưng vấn đề là Uyển Ca chỉ dùng một tay có thể đỡ được một đòn uy dũng ấy của Tôn Thử Di.
Ai ai cũng có thể nhìn ra được, một roi kia của Tôn Thử Di chính là một đòn chí mạng, sát khí bức người, sẵn sàng đoạt mạnh của bất kỳ ai.
Ngay tại đây, chính lúc này trong tất cả mọi người có mặt ở đây xem ra cũng chỉ có một mình Thủy thánh là dư sức đỡ được một roi ấy, những người còn lại ít nhiều cũng là bị thương vài phần, vậy mà một nha đầu như nàng có thể tay không trực tiếp đỡ lấy, đều này khiến cho những kẻ ban đầu có ý xem thường Uyển Ca phải chột dạ và xấu hổ.
Lúc này đây có một vài người tới từ những tòa linh phong khác để hóng chuyện dần nhận ra Từ Uyển Thanh - nội môn đại đệ tử của Thủy thánh hóa ra không phải là một đứa trẻ ranh chỉ biết to mồm, càng không phải là Thủy thánh nhận sai người, mà là Thủy thánh đã nhìn ra được thiên phú của nàng ta mà nhận làm đệ tử, đem về Liên Châu thành từ từ mà dạy dỗ.
Những người có ý nghĩ như vậy trong nhất thời đổi ý, bắt đầu hò reo ủng hộ cho Uyển Ca, mà số người lại càng ngày càng đông.
"Uyển Thanh sư tỷ cố lên, ta tin sư tỷ nhất định có thể làm được a."
"Sư tỷ mau mau đánh bại Tôn hà đông ấy đi, chỉ cần sư tỷ thành công đánh bại ả, Thủy linh phong ngoại môn đệ tử sẽ tự động quy phục tỷ mà thôi."
"Này các người đang nói gì vậy, sao lại đi ủng hộ Từ Uyển Thanh đó?"
"Chuyện của Thủy linh phong bọn ta chưa tới phiên các người lên tiếng, tưởng rằng bọn ta giống các ngươi gió theo chiều nào thì bay theo chiều đó à."
(Tác giả: Tự vả miệng mình là có thật mọi người ạ)
"..."
Nghe thấy những tiếng xì xào bên dưới, Uyển Ca cười khẩy, không biết có nên thu nhận những "cổ động viên" kia không, tuy nhiên nàng cũng không quên chọc ghẹo Tôn Thử Di bên cạnh.
"Ngươi thấy rồi đấy, đây chính là lòng người, bọn họ theo ngươi là vì sợ ngươi, một khi ngươi thất thế, giậu đổ bìm leo, gió theo chiều nào thì bay theo chiều đó là lẽ thường tình. Chỉ là như vậy cũng thật là đau lòng a."
Tôn Thử Di cố nuốt cục tức kia vào lòng, những gì Uyển Ca nói nàng ta đều hiểu, bất quá nàng ta không có thời gian đâu mà nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần hạ hoặc giết nội môn đệ sư tỷ là nàng thì Thủy linh phong này vẫn là do nàng ta một tay tung hoành, tới lúc đó sẽ tống cổ những kẻ không biết đâu, khẩu phục mà tâm bất phục kia.
"Thì sao, cuộc đời này vốn không nên tin tưởng bất kỳ người nào, cho dù có là cha mẹ, huynh đệ tỷ muội đi nữa. Cái lũ dưới ấy đối với ta mà nói không khác gì tốt thí, chẳng đáng một xu. Nhưng bây giờ ta phải giết chết ngươi trước cái đã, bởi ngươi chính là vật cản đường, là cái gai trong mắt của ta, chỉ khi ngươi rời khỏi nơi này, ta mới có thể ngủ ngon giấc."
Tôn Thử Di ban đầu thong thả đáp lời của Uyển Ca, nhưng cuối cùng không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, trong ánh mắt và lời nói của nàng ta hiện rõ ý định muốn giết nàng bằng mọi giá.
Uyển Ca nhìn ra được biểu cảm ấy của nàng ta, chỉ là cảm thấy thật nực cười, ánh mắt khinh thường xuất hiện, thản nhiên đáp.
"Ồ, theo ý ngươi nói, ta thật là vinh hạnh vì được làm cái gai trong mắt ngươi, có điều ngươi đối với ta mà nói lại đơn giản chỉ vì một viên sỏi nhỏ trên con đường trưởng thành và mạnh mẽ của ta mà thôi. Lần này tới lượt của ta xuất chiêu a."
Nói rồi Uyển Ca không đợi Tôn Thử Di có phản ứng gì đã phóng tới chỗ của nàng ta, muốn đá cho nàng ta một cú.
Tôn Thử Di sôi máu khi nghe được những gì Uyển Ca nói, nàng ta không còn từ ngữ gì để diễn tả bằng lời, hai tay vung mạnh lên chấp lại, trong chớp mắt roi nước kia đã tan biến, thay vào đó là những mũi dao tuy nhỏ mà sắc bén, số lượng không dưới năm mươi cái.
Chiêu này có thể nói là một trong những chiêu mang tính sát và càng quét của Tôn Thử Di, một khi đã dùng chiêu này thì mục tiêu muốn né không được, muốn đỡ không xong, dù là có dùng cách nào, cuối cùng vẫn sẽ không tránh được việc bị thương.
Khung cảnh lúc này lại lại yên như tờ, không ai có thể nghĩ tới bất kỳ đường sống nào cho Uyển Ca nữa, lúc này đây bên dưới võ đài có ít nhất hai cảm xúc khác nhau, kẻ hả hê, người tiếc nuối cho Uyển Ca.
Thủy thánh cũng không thể làm ngơ được nữa, nếu thật sự Tôn Thử Di dám xuống tay thật thì bà không ngại ra tay ngăn cản.
Uyển Ca không hề bị hàng chục mũi dao kia làm cho sợ hãi, vẫn lao tới chỗ Tôn Thử Di, trong vòng ba giây đã tới chỗ của Tôn Thử Di đá thẳng một cú vào bụng, làm cho Tôn Thử Di phải lùi ra sau vài bước, Tôn Thử Di ôm bụng ho sặc sụa nhưng không quên thả đống dao băng về phía Uyển Ca với tốc độ xé gió.
"Vạn dao xuyên tâm! Ngươi hãy chết đi Từ Uyển Thanh!!!"
Ngay cái khoảng khắc ấy, khi hàng chục lưỡi dao sắc bén khi nhắm thẳng về hướng Uyển Ca mà lao tới, không gian gần như đọng lại.
Tất cả mọi thứ diễn ra tuy nhanh mà chậm, tựa như một cuộn phim được tua chậm lại, bên dưới võ đài lúc này có kẻ cười, người khóc, nhưng cũng có người trầm ngâm chờ đợi kết quả.
"Không!!! Tiểu thư...!"
Tiểu Hoa hét lớn, muốn chạy lên võ đài đỡ cho Uyển Ca một chiêu này, tuy nhiên lại lực bất tòng tâm.
Nụ cười của Tôn Thử Di trở nên lạnh lẽo, hắc ám tới mức ám ảnh tâm trí, giống một kẻ đồ tể vừa thi hành cho "nạn nhân" của mình.
Uyển Ca không hề bị dọa cho sợ, tay trái giơ lên búng một cái, đôi môi mỏng đỏ hồng chỉ khẽ cười, tựa như cành đào mới nở.
"Hỏa thi kích... phá!!!"
Khi năm mươi bảy lưỡi dao băng khi chỉ còn cách Uyển Ca vài cm thì bỗng nhiên bị một lượng nhiệt lớn làm cho tan chảy và vỡ vụn, đồng loạt năm mươi bảy lưỡi dao bị cùng một cảnh ngộ, thế công kích ấy đã bị Uyển Ca phá hủy hoàn toàn, những gì còn lại chỉ là những vũng nước nhỏ dưới sàn.
Không riêng Tôn Thử Di mà những người bên dưới đều "Ồ" lên một tiếng, tất cả đều không dám tin vào mắt mình, Uyển Ca vậy mà lại có thể phá được một đòn hủy diệt ấy.
Giờ đây tình hình gần như cân bằng, tất cả như muốn nín thở để theo dõi trận đấu, Thủy thánh và Tiểu Hoa không quên thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng nhiệt rất nóng, nhưng bản thân Uyển Ca lại không bị phỏng dù có cho cháy ở trước mặt, tất cả đối với nàng mà nói chỉ là một màn bắn pháo bông nhỏ mà thôi.
Tôn Thử Di vẫn phải ôm bụng, bị màn pháo bông ấy của Uyển Ca làm cho giật mình, sau đó nhìn thấy tất cả những lưỡi dao kia đã bị Uyển Ca vô hiệu hóa mà tức muốn điên lên, ả ta gầm lên trong cơn tức giận.
"Từ Uyển Thanh, ngươi vậy mà lại có thể..."
Chưa đợi Tôn Thử Di tiếp tục sủa, Uyển Ca đã tốc chiến tốc thắng lao tới chỗ Tôn Thử Di, vung liền ba cước vào mặt nàng ta.
"Ban nãy là chiêu thứ hai, bây giờ là chiêu thứ ba - Lý tam cước!"
Tôn Thử Di bị tập kích bất ngờ, vội vàng lùi lại ba bước, tốc độ của Uyển Ca vẫn có phần thua kém Tôn Thử Di, cho nên chỉ có thể cho nàng ta ăn hai cước, sau đó bị nàng ta xém chút đá lại một cái vào bụng.
Tình thế như vậy nhưng Uyển Ca không hề lùi bước nàng vòng ra sau mới đánh úp lại bị Tôn Thử Di tóm được, Tôn Thử Di dùng toàn lực của hai tay đè chặt lấy tay và ngực của nàng, tình thế hiện tại lên nghiêm về Tôn Thử Di do nàng ta đang ở trên và gần như khóa chặt đôi tay của Uyển Ca.
Tuy nhiên sở trường của Tinh khi chiến đấu là những cú đá, vì vậy khi hai tay bị kẹp chặt, Uyển Ca bắt đầu dùng chân để phản kháng.
Hai người mặt đối mặt, tay kẹp tay, chân chấp chân không biết đã bao lâu, Uyển Ca cố thoát nhưng không xong, lại bỗng nhớ ra một chuyện liền hét lớn vào mặt Tôn Thử Di.
"Sư tử hống... aaaaaaaa!!!"
Uyển Ca - Tinh là một bác sĩ biết rõ điểm yếu của cơ thể con người, chỉ cần hét thật to vào màng nhĩ, thì có tài giỏi tới đâu thì theo phản xạ cũng phải buông tay ra để bịt tai lại, và Tôn Thử Di cũng không ngoại lệ.
"Ngươi - Từ Uyển Thanh, ngươi... chiêu thức của ngươi toàn là quái dị, đau chết ta rồi."
Đám người bên dưới cũng phải bịt tai lại, nhưng tất cả đều muốn tiếp tục theo dõi trận đấu có một không hai này, thế cục bây giờ chia thành hai phe rõ ràng, thậm chí còn có người cá cược.
"Ai kêu ngươi kẹp ta làm gì, đó cũng là một chiêu thức của ta chứ có phải đùa đâu, vừa rồi là -, còn tới chiêu nữa, ngươi tiếp nổi không? Nếu không nổi thì thôi đừng có cố quá a."
Uyển Ca nổi hứng cà khịa Tôn Thử Di, làm cho trận đấu nóng hơn bao giờ hết.
Tôn Thử Di điên máu, dùng toàn lực xuất ra một nắm đấm, nắm đấm ấy mang theo mười phần công lực, cộng thêm tất cả phẫn nộ vung lên tấn công Uyển Ca một cách trực diện.
"Ngươi chết đi cho ta!!!"
Uyển Ca sắc mặt nghiêm túc trở lại, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói tuy bình thường mà lại tựa như tiếng gọi của âm ti.
"Chết.. phải rồi, chết rất đáng sợ, có điều người chết lại không phải là ta, liệu có phải là ngươi không?"
"Không, không phải ta... ta chưa muốn chết, ta vẫn chưa muốn chết, tha cho ta đi."
Uyển Ca vòng ra đành sau, ôm chặt lấy đầu của Tôn Thử Di, lấy chân kẹp lấy phần thân, dùng hai tay che mắt nàng ta lại, kè tai mà thì thầm.
Những lời nói kia như đòn đánh tâm lý làm cho Tôn Thử Di nổi cả da gà, lạnh cả sống lưng, rùng mình sợ hãi, cho tới khi Uyển Ca thả nàng ta ra, thì Tôn Thử Di mới tỉnh hồn.
Một tiếng "Quào" vang lên, tất cả đều hết sức kinh ngạc, cứ tưởng rằng Uyển Ca sẽ không vượt được lần này, không ngờ lại có thể thu phục Tôn Thử Di.
Người tin, kẻ không dám tin - không muốn tin cũng không được, Tiểu Hoa há hốc mồm rồi tự vả mặt mình cho tỉnh, Thủy thánh không khỏi ngạc nhiên nhưng bất giác lại cười đắc ý, xem ra bà đã quá xem thường Uyển Ca rồi a.
Uyển Ca chống nạnh đứng hiên ngang mở một nụ cười nhạt.
"Xem ra là ta quá đề cao ngươi rồi, mười chiêu là quá dư thừa a. Từ nãy tới giờ cũng chỉ là sáu chiêu mà thôi. Ta tha chết cho ngươi, nhưng ngươi đã bị thương không ít, nội thương không nhẹ, sau này tốt nhất không nên gây ra chuyện không đáng có nữa, bằng không đừng trách ta ra tay quá nặng."
- --------Lời tác giả--------
h - .. - Kỷ niệm chương ra lò sau năm tháng ngày ra mắt.
- ---------Hết chương -------------