Thừa dịp Sa Lãng Thần ngồi bên cạnh bàn trong sảnh để uống trà, Triệu Như Hi ngồi bên cạnh hắn nhanh chóng nghĩ lại vài lý do lúc trước đã nghĩ xong, cuối cùng quyết định chọn biện pháp giả ốm để từ chối chuyện tối nay.
Nếu đột nhiên mở miệng nói thân thể mình không thoải mái, khó tránh khỏi có chút đột ngột, vì vậy đầu tiên nàng cau mày, đưa tay xoa ấn bên trái huyệt Thái Dương, ánh mắt liếc nhìn Uyển Uyển gần nàng nhất, chuẩn bị tìm nàng phối hợp diễn xuất.
Lúc này Uyển Uyển vừa vặn cúi đầu, len lén che miệng ngáp một cái, không nhìn thấy ánh mắt của nàng.
Triệu Như Hi đành phải vội vàng liếc nhìn Trăn nhi, sao đoán được nàng ấy cũng vừa lúc xoay người đi tới trước lò sưởi cho thêm than, để lò sưởi cháy mạnh hơn một chút.
Trong lòng Triệu Như Hi có chút nóng nảy kêu mau nhìn lại đây đi, nàng tin tưởng với sự linh hoạt của Trăn nhi , nhất định có thể phát hiện ra ý tứ nàng muốn truyền đạt, Trăn nhi vẫn cứ đứng ở trước lò sưởi cho thêm than, chậm chạp không đứng dậy, mà Uyển Uyển sau khi ngáp xong, cũng một mực không quay lại đây, hai người ở đó không thể thực hiện được, Triệu Như Hi không thể làm gì khác hơn là nhìn về phía Phù Dung, chỉ thấy nàng sững sờ nhìn thẳng phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Ngay lúc Triệu Như Hi đang khẩn trương, không biết làm sao, đột nhiên Sa Lãng Thần lên tiếng hỏi: "Ái phi làm sao vậy?"
Nghe vậy, nàng vội vàng theo lời của hắn nói: "Vương Gia, bỗng nhiên ta có chút nhức đầu, bụng cũng có cảm giác hơi đau."
"Mới vừa rồi không phải vẫn còn tốt sao?"
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra, lại đột nhiên cảm thấy không quá thoải mái." Để càng thêm sức thuyết phục, nàng nhíu mày nhăn trán, một tay ấn huyệt Thái Dương, một tay ôm bụng, vẻ mặt giả bộ khổ sở.
Đôi mắt đen lạnh lẽo của Sa Lãng Thần nhìn sâu nàng một cái."Đó là lúc nãy ái phi ăn quá no rồi, theo Bổn vương vào phòng, Bổn vương giúp ngươi xoa bóp."
"Xoa cái gì?" Nàng sửng sốt.
"Dĩ nhiên là xoa bụng rồi, giúp ngươi tiêu hóa nhanh."
"Không, không cần, chuyện như vậy sao dám phiền Vương Gia."
"Không phiền, đi thôi." Nói xong, hắn lập tức đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
Thấy biến khéo thành vụng, Triệu Như Hi âm thầm ảo não không thôi.
"Ái phi."
Nghe thấy giọng Sa Lãng Thần thúc giục, trái tim nàng nhất thời căng thẳng, vô cùng không cam lòng sau khi đứng dậy, mới chầm rì rì chuyển bước.
Sa Lãng Thần thấy nàng kì kèo mè nheo, có chút không nhịn được, dứt khoát quay người lại, cầm chặt cổ tay của nàng, lôi nàng vào trong phòng.
Bất thình lình bị đẩy nằm lên giường, Triệu Như Hi hô nhỏ một tiếng, hai tay che ở trước ngực, mặt phòng bị nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi muốn làm gì"
Hắn ngồi ở trên giường, vô cùng hứng thú nhướn cao lông mày, cúi người nhìn thẳng vào mắt nàng."Ái phi cho là Bổn vương muốn làm cái gì?"
Trong lúc nói chuyện, bàn tay của hắn đã đặt lên phần bụng trên của nàng, chậm rãi xoa bóp.
"......" Bị ánh mắt của hắn khóa chặt, trái tim nhỏ của nàng đập bình bịch liên hồi, nàng há miệng khẩn trương, lại nghĩ không ra nên nói cái gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn.
Bàn tay to lớn kia đang xoa bóp qua lại bụng của nàng, làm cho thân thể nàng cứng ngắc không dám động một cái, giống như vừa động sẽ xảy ra chuyện gì.
Một lát sau, phần bụng được hắn xoa bóp dần dần cảm thấy ấm áp, cảm giác ấm áp này làm cho thân thể nàng có chút tê dại, phát hiện thân thể của mình có cái gì không đúng, Triệu Như Hi mím môi, mở miệng nói: "Vương Gia, được rồi, không cần xoa nữa."
"Ái phi thật sự đã đỡ rồi?" Sa Lãng Thần giống như có chút không tin, cũng không lập tức rút tay lại.
"Thật sự đã đỡ hơn rồi." Nàng gật đầu lia lịa.
"Vậy thì tốt. Thời gian đã không còn sớm, chúng ta cũng nên ngủ thôi." Hắn buông xuống màn lụa, chuẩn bị lên giường.
Vẻ mặt Triệu Như Hi cả kinh, trong giây lát cả người ngồi bật dậy, co vào trong góc.
Sa Lãng Thần thoáng liếc nàng một cái, ra lệnh: "Còn không qua đây giúp Bổn vương cởi áo."
Nàng không có đi qua, trong tay nắm chặt cái chăn, ấp úng nói: "Ta, cái đó......"
"Thế nào, ái phi lại có chỗ nào khó chịu sao?" Giọng nói của hắn lộ ra không kiên nhẫn.
"Ta...ta vừa lúc đến kinh nguyệt, không bằng Vương Gia đi tìm những cơ thiếp khác đi." Nàng vội vàng một hơi nói ra.
Nghe vậy, vẻ mặt Sa Lãng Thần trong chốc lát lạnh xuống."Ái phi đây là không muốn viên phòng với Bổn vương?"
Triệu Như Hi trầm mặc không có trả lời. Nếu hắn đã nhìn ra nguyên nhân chân chính, nàng cũng chẳng thèm tìm những lý do khác để ứng phó hắn.
Thấy nàng cam chịu, trong con mắt đen lạnh lùng của hắn nổi lên cơn bão táp."Ngươi đây là không quên được Diệp Thiếu Phi, muốn thay hắn thủ thân sao?"
Nghe thấy một cái tên xa lạ, Triệu Như Hi sững sờ bật thốt lên, "Diệp Thiếu Phi là ai?"
Nàng nhất thời không nghĩ đến người này chính là vị cùng Vu Nguyệt Oanh uống thuốc độc chết vì tình Diệp thiếu gia
Liếc mắt nhìn thấy trên mặt nàng hiện lên vẻ mờ mịt, mắt Sa Lãng Thần nheo lại."Ngươi không biết hắn là ai?"
"Ta......" Nàng vừa muốn mở miệng chứng tỏ mình quả thật không biết người này, đột nhiên nhớ tới Diệp Thiếu Phi chẳng lẽ chính là người tình Diệp thiếu gia của Vu Nguyệt Oanh, vội vàng sửa miệng, "Vương Gia làm sao biết chuyện của hắn?"
Đột nhiên Sa Lãng Thần kéo cả người nàng đến trước người, dùng sức nắm lấy cằm của nàng, quát hỏi, "Nói, ngươi rốt cuộc là ai?"
Vẻ mặt hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, làm cho nàng cảm giác mình giống như bị con thú dữ gì đó nhìn chằm chằn, sống lưng lập tức nổi lên cảm giác ớn lạnh.
"Ta...ta không hiểu Vương Gia đang nói cái gì......"
"Ngươi không phải là Vu Nguyệt Oanh, nàng vì Diệp Thiếu Phi uống thuốc độc chết vì tình, làm sao sẽ không nhớ được tên của hắn?" Hắn tuyệt đối không có nhìn lầm vừa rồi nàng thoáng qua sự nghi hoặc rồi biết mất.
Thấy hắn nhưng lại biết chuyện của Vu Nguyệt Oanh và Diệp thiếu gia, Triệu Như Hi rất kinh ngạc, nhưng mà lúc này không phải lúc để tìm tòi nghiên cứu, nàng phải ứng phó chuyện này trước, không thể để cho hắn sinh nghi thân phận của nàng.
Nàng cố gắng ổn định tâm tình của mình giải thích, "Ta chỉ là nhất thời không nghe rõ lời Vương Gia vừa nói."
"Vu Nguyệt Oanh chưa từng tập múa, ngươi lại nhảy múa vô cùng thuần thục; mặc dù Vu Nguyệt Oanh cũng hiểu sơ về trù nghệ ( nấu nướng), nhưng ngươi lại biết làm món ăn mà ngay cả La sư phụ cũng mới nghe lần đầu; Vu Nguyệt Oanh tính tình nóng nảy, mà tính ngươi lại ôn hòa." Sa Lãng Thần buông nàng ra, chỉ ra tất cả những chỗ khác biệt giữa nàng và Vu Nguyệt Oanh, cuối cùng lại nói: "Quan trọng nhất là, theo lý Diệp Thiếu Phi chết rồi, nếu như ngươi là Vu Nguyệt Oanh, phải là đau lòng muốn chết mới phải, ta lại chưa từng nhìn thấy vẻ đau lòng trên mặt của ngươi ."
Bị hắn chất vấn chuyện của Diệp Thiếu Phi, Triệu Như Hi nhanh chóng suy nghĩ lúc này nên dùng ngôn từ gì để giải thích mới thỏa đáng thì đột nhiên phúc chí tâm linh ( phúc đến lòng cũng sáng ra), nghĩ tới một biện pháp, yếu ớt mở miệng, "Lúc đó ta uống thuốc độc tự vẫn, tuy được cứu trở về, nhưng trong người trúng kịch độc, tổn hại trí nhớ của ta, rất nhiều chuyện trước kia ta đã không còn nhớ rõ."
Nói tới chỗ này, nàng hơi dừng lại, tiếp theo giọng mang nghẹn ngào, "Nhưng ta và Diệp Lang yêu nhau một hồi, cho dù ta quên mọi người, cũng không quên được hắn, cái chết của hắn, để cho ta tâm như tro tàn, bởi vậy tính tình mới có thể đại biến (thay đổi lớn), về phần Vương Gia nhắc đến tài múa và những món ăn kia, tất cả đều là trong lúc ta hôn mê mơ thấy, nếu Vương Gia không tin, ta cũng không có biện pháp."
Cuối cùng nàng lại từ từ nói, "Ta chỉ cầu xin Vương Gia một chuyện."
"Chuyện gì?" Ánh mắt hắn sắc bén dò xét nhìn nàng chằm chằm, dường như đang phân biệt thật giả trong lời nói của nàng.
"Diệp Lang đã qua đời, ta chỉ cầu có thể vì hắn thủ thân ba năm, xin Vương Gia thành toàn."
Mặt Sa Lãng Thần lộ vẻ kinh ngạc."Ngươi nói cái gì?!" Hắn không thể tin được nàng lại dám nói lên yêu cầu vô lễ như thế.
MắtTriệu Như Hi nhìn xuống, ngồi xổm ở trên giường, giọng nói trầm mà buồn bã, "Diệp Lang là vì ta mà chết, ta không thể cô phụ hắn, xin Vương Gia thành toàn." Hắn nói hắn nhìn không ra nàng đối với cái chết của Diệp thiếu gia có bao nhiêu thương tâm, bằng cách này, đủ để biểu đạt cảm xúc đau lòng của nàng rồi chứ?
Vẻ mặt hắn giận dữ, quát, "Đừng quên ngươi đã gả cho Bổn vương, là vương phi của Bổn vương, ngươi phải thủ thân cũng chỉ có thể vì bổn vương mà thủ!"
Nàng bị ánh mắt lạnh lùng giận dữ kia của hắn nhìn đến thân thể không nhịn được sợ hãi khẽ run, nhưng vẫn tiếp tục gượng chống để diễn tiếp mối tình si.
"Cơ thiếp của Vương gia nhiều như vậy, hơn ta một người không nhiều, ít ta một người không thiếu, mà trong lòng ta cũng chỉ có một Diệp Lang, ban đầu nếu không phải vì ta, hắn cũng sẽ không chết, ta chỉ muốn vì hắn tận một chút tâm ý cuối cùng, cầu xin Vương Gia thành toàn."
Trước mặt hắn nghe nàng không chút nào che giấu luôn miệng nói tình ý đối với nam tử khác, ngực Sa Lãng Thần giống như có một cây đuốc đang thiêu đốt, làm cho lý trí của hắn tan thành mây khói, mặt hắn cúi xuống, thô bạo hôn lên môi của nàng, muốn dựa vào cái này cảnh cáo nàng, hắn mới là trượng phu của nàng, hắn không cho phép trong lòng nàng có bất kỳ nam nhân nào, người duy nhất nàng nên trung trinh là hắn.
Triệu Như Hi kinh ngạc muốn đẩy hắn ra, nhưng mà phản kháng của nàng lại triệt để làm hắn càng thêm tức giận càng hôn thô lỗ hơn. Hắn hung dữ giày xéo môi của nàng, giống như cơn lốc càn quét khoang miệng nàng, cường thế chiếm lấy lưỡi nàng, không cho phép nàng có một chút trốn tránh.
Nàng kinh hãi không cách nào suy nghĩ, đợi sau khi nàng phản ứng lại, nàng kinh sợ hung hăng đẩy hắn ra, cắn một cái thật mạnh vào cánh tay của hắn.
Cánh tay đau xót, Sa Lãng Thần đột nhiên từ tức giận mất khống chế tỉnh táo lại.
Trong miệng nếm thấy một chút vị tanh ngọt, khiến Triệu Như Hi đột nhiên giật mình mình đang làm cái gì, nàng vội vàng buông miệng, run như cầy sấy nhìn hắn, nàng cũng không lường trước được mới vừa rồi trong lúc mình phẫn nộ lại sẽ cắn hắn như vậy.
Sắc mặt hắn xanh mét nhìn nàng chằm chằm, nàng quả thật to gan lớn mật, đầu tiên là vô lễ nói lên yêu cầu vì nam tử khác thủ thân, tiếp lại dám cắn bị thương hắn, nàng cho là hắn không trị được nàng sao?
Ánh mắt hắn như dao sắc bén lạnh thấu xương nhìn đến da đầu Triệu Như Hi tê dại, nhưng nàng không cảm thấy mình có lỗi, gượng chống mà phủi sạch trách nhiệm, "là, là ngươi cưỡng hôn ta trước, ta, ta mới cắn ngươi."
"Ngươi còn dám giảo biện, ngươi là thê tử của Bổn vương, Bổn vương hôn ngươi có gì không đúng?" Giọng nói của Sa Lãng Thần lạnh tựa như muốn nổi lên bão lớn.
Nàng có là vợ của hắn thì cũng là có nhân quyền( quyền con người), nàng không muốn thì hắn không thể đụng vào nàng, nhưng nhớ tới nơi này là thời cổ đại nam tôn nữ ti, chỉ có thể yên lặng nuốt lời trở lại trong bụng.
"Vậy...... Ngươi muốn thế nào?"
Hắn không có lên tiếng, chỉ dùng một đôi mắt khiến người ta đông lạnh hơn cả gió lạnh bên ngoài để nhìn chăm chú nàng, nàng cảm thấy mình giống như bị chôn chặt trong băng tuyết, cả người lạnh lẽo từ đầu tới bàn chân, ban đầu còn có thể nhìn thẳng vào mắt của hắn, cuối cùng không địch lại thua rút lui, cúi đầu nhìn ngón tay của mình.
"Hừ." Cuối cùng, hắn rất không vui hừ lạnh một tiếng, mang theo đầy tức giận, phẩy tay áo bỏ đi.
Thấy thế, đầu tiên Triệu Như Hi sững sờ một lúc lâu, mới từ từ thở ra một hơi.
Cuối cùng thoát được chuyện động phòng với hắn, theo lý nàng nên cảm thấy vui mừng mới phải, nhưng nghĩ đến vẻ giận dữ trước khi rời đi của hắn, trong lòng của nàng dâng lên một cảm giác lo lắng phức tạp khó hiểu.
Nếu là có thể, nàng cũng không muốn chọc giận hắn, nhưng hắn mới vừa đột nhiên hôn nàng, còn hôn mạnh bạo như vậy, dọa nàng sợ, nàng mới có thể mất lý trí cắn ngược lại hắn một cái.
Nàng vốn nghĩ rằng hắn có nhiều cơ thiếp như vậy, cũng không thiếu nàng một người, vả lại xem ra hắn cũng không quá xem trọng nàng người Vương phi này, nếu biết trong lòng nàng có nỗi nhớ thương khác, dựa vào tính tình lạnh lùng cao ngạo của hắn, chắc chắn sẽ không miễn cưỡng nàng, vì vậy mới cố ý nói tới chuyện muốn vì Diệp thiếu gia thủ thân, nhưng nhìn từ phản ứng vừa rồi của hắn, chuyện của Diệp thiếu gia hình như làm hắn rất tức giận, thậm chí có chút mất khống chế.
Là chuyện nàng muốn vì Diệp thiếu gia thủ thân chạm đến uy nghiêm của đường đường Vương gia là hắn? Hay đó chỉ là thiên tính nam nhân tham muốn sở hữu, không cho phép nữ nhân của mình tồn tại tâm tư khác? Hoặc là hắn đang..... Ghen?
Triệu Như Hi chợt dùng sức lắc đầu một cái, cảm thấy cái ý nghĩ cuối cùng là không có khả năng nhất, bởi vì nàng không nhìn ra hắn có tình cảm gì với nàng cả.
Trải qua khoảng thời gian này quan sát, nàng cảm thấy hắn là người rất lãnh khốc, hắn có nhiều cơ thiếp như vậy, lại cố ý phóng túng bọn họ tranh giành ghen tuông, hãm hại lẫn nhau, còn mặc kệ thiếp hành hung, không để mắt tới tính mạng của những cơ thiếp kia, chỉ sợ đối với hắn vị Vương Gia tôn quý này mà nói, họ cũng chỉ là đồ chơi của hắn mà thôi, thậm chí bên trong bao gồm cả nàng người Vương phi này, cũng là một trong những đồ chơi của hắn.
Mà thân là đồ chơi, coi như chủ nhân không có đặt mình ở trong lòng, cũng chỉ có thể một lòng với chủ nhân, không thể tồn tại tâm tư thứ hai, nếu không thì sẽ phải chịu sự trừng phạt của chủ nhân.
Sờ cánh môi bị hôn đau, Triệu Như Hi tự giễu phỏng đoán, vậy đại khái đây là hắn trừng phạt nàng thôi.