Lang Minh Triết ngẩn ngơ, sau khi biết được ý nghĩa loài hoa Lưu Li kia hắn vẫn mãi chẳng lấy lại được tinh thần.
Phải chăng, nàng biết rằng một ngày nọ, chính nàng sẽ phải rời đi nên mới trồng loài hoa đó như nhắc nhở ta sao?
Hắn chẳng biết bản thân nên làm gì, cũng chẳng còn rõ bản thân mình muốn gì nữa.
Chỉ là, nhìn bức vẽ trên tay.
Ở đó là khuân mặt hắn quen thuộc, quen tới mức trong mơ cũng thấy.
Vậy mà chẳng thể chạm, cũng chẳng có hơi ấm quen thuộc kia.
Bước vào Khôn Ninh cung, Lang Minh Triết vẫn luôn gìn giữ nơi này như khi nàng còn ở đây.
- Hoàng Thượng, người nên nghỉ ngơi rồi! Người mới bãi triều thôi!
Lang Minh Triết đối diện với khuyên nhủ của A Vệ vẫn không để vào lòng, chỉ lẳng lặng nhìn chiếc giường trống không.
Đoạn hắn quay lại nhìn A Vệ rồi hỏi.
- Nàng ấy sẽ thích nơi này sao? Ta đã cho người trồng thêm Lưu Li, nơi nàng sống cũng đã ngập sắc xanh nàng thích.
Nhưng nàng vẫn chưa về, ngươi nói xem nàng giận lâu như vậy, cũng nên trở về rồi chứ?
A Vệ chẳng thể trả lời, hoặc chính hắn cũng không biết nên trả lờ câu hỏi này ra sao.
Cũng là năm năm sau, tại một nơi khác.
Một cô nương thân vận hồng y, tay cầm bình rượu nhấc lên đổ chất lỏng cay xuống cổ họng.
Nàng nhìn qua chiếc xe ngựa chạy tới, tay cầm đao căn đúng thời cơ nhảy xuống giọng to dõng dạc thét lên.
- Núi này có chủ, đường do ta khai! Nếu các ngươi muốn qua, phải đưa ra lộ phí!
Chiếc xe ngựa sang trọng cùng đoàn binh nhanh chóng dừng lại, nhìn qua nữ nhân trước mắt tên phu xe hét lên.
- Ngươi là ai?
Chỉ thấy cô nương kia bên khóe môi nhếch lên nụ cười tà, mặt nạ che nửa khuân mặt đáp.
- Ta là ông nội ngươi! Mau, nôn phí đi đường ra đây ta sẽ cho ngươi cơ hội sống!
- Tiểu cô nương, tới giờ mẫu thân gọi ngươi về ăn cơm rồi đấy! Ngươi nói xem, một nữ nhân như ngươi, hà cớ phải giả vờ làm sơn tặc ở đây chặn đường ta chứ? Lui ra đi, ta cho ngươi chút bạc lẻ, nếu không thì đừng trách!
Nhã Tịnh nhìn qua tên phu xe, chính hắn hôm qua đã đánh gần chết một người ăn xin.
Cộng thêm nguồn tin, hôm nay có một kẻ gian thương đi qua, vừa hay chính tên gian ác kia làm phu xe.
Chậc, đúng là ngay cả ông trời cũng muốn đưa dê vào miệng cọp để nàng dạy dỗ bọn chúng mà!
Nhã Tịnh không nhiều lời nữa, một roi quấn lấy tên phu xe hất hắn ngã văng xuống đất.
Đám binh lính kia thấy vậy liền lập tức xông lên, bên cạnh hai phía ngay lập tức người của nàng cũng sông ra.
Không sai, vị Hoàng hậu mà mọi người đang nhung nhớ đã sớm chẳng còn.
Ở đây chỉ có một vị lấy danh xưng Nhã Tịnh có đam mê với nghề làm sơn tặc mà thôi! Lần đầu xuyên tới đây nàng đã ôm mộng làm sơn tặc, không ngờ tới dù có lên làm Hoàng hậu rồi, khi trở về nàng vẫn không hề quên đi mộng tưởng của mình!
Giống như đã quá quen thuộc, một tên lại một tên xông lên chém nàng.
Nhã Tịnh nhẹ nhàng thoát khỏi từng đường kiếm như muốn lấy mạng mình, thuận tiện tay nàng còn đánh vào yếu điểm của bọn chúng khiến những kẻ kia gục ngay tại chỗ! Lại một mũi kiếm xông tới, Nhã Tịnh nghiêng người né tránh, tay mượn sức của hắn giết một kẻ đang tính đánh lén sau nàng.
Nhã Tịnh nhìn từng kẻ, từng kẻ dần ngã xuống, lại nhìn qua tên phu xe đang bỏ chạy nói.
- Ở đây giao cho các người, ta đi xử hắn!
- Tuân mệnh đại đương gia!
Năm năm qua đi, độc trùng trong người nàng cũng đã được giải, chỉ là mái tóc chẳng thể về lại nguyên vẹn màu đen.
Nàng vẫn thường trêu đùa mọi người rằng coi như đây là được nhuộm tóc miễn phí, nhuộm một lần theo một đời! Tuy biết là nàng bông đùa, nhưng ai nấy cũng đều xót xa.
- Ei! Lúc nãy không phải khẩu khí vẫn còn rất lớn sao? Sao vậy, chạy nhanh như thế?
Tên kia thấy nàng liền vội quỳ xuống cầu xin.
- Cô nương, tiểu nhân có mắt như mù! Là tiểu nhân sai rồi, trong người kẻ hèn này chỉ còn một chút bạc vụn.
Người có thể tha cho ta không?
Tên phu xe kia vừa nói vừa run rẩy đem bạc ra đưa nàng, Nhã Tịnh nhìn qua hắn rồi ngồi xuống hỏi.
- Ngươi có mẫu thân hay người nhà gì không?
Tên phu xe nghe vậy liền gật đầu lia lịa nói.
- Tiểu nhân có một phu nhân cùng với hai hài nhi, xin đại đương gia bao dung độ lượng tha cho ta một mạng!
Nhã Tịnh nghiêng đầu nhìn hắn, tên phu xe kia thoáng chốc im bặt.
Lúc này nàng lại nói.
- Ngươi cũng đã làm cha, cũng có hài nhi.
Vậy mà ngươi khi thấy một đứa trẻ đói xin ăn, ngươi thậm chí còn không liếc mắt đánh thằng bé một trận.
Ngươi làm vậy có ra dáng con người hay sao?
Nghe nàng nói vậy, mặt hắn bỗng nhiên trắng bệch nhưng vì sống hắn liền dập đầu với nàng.
- Làm ơn, là tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân nhất định sẽ không có lần sau, nếu người thả tiểu nhân, tha mạng cho tiểu nhân nhất định ta sẽ tới xin lỗi và bù đắp cho tên ăn mày đó!
- Không tới lượt ngươi, ta đã sớm chăm sóc thằng bé! Nhưng nếu không cho ngươi một bài học, ngươi sẽ chẳng thể nhớ!
Nói rồi nàng vung tay, một đao chém đứt ngón tay út của hắn.
Một tiếng kêu vang tận rừng xanh, Nhã Tịnh chẳng bận tâm một thân hồng y xoay người mặc kệ kẻ dưới đất còn đang kêu gào.
Về tới nơi thế trận cũng đã tan tác, những kẻ phản kháng đã bị bắt lại.
Nhìn nàng đi tới, nhóm người kia cười cười nói.
- Bẩm đại đương gia, chúng ta lời to rồi! Đây là phu nhân của tên gian thương đó, bọn chúng buôn lậu muối! Đây là trên đường chúng trở về, mang theo khá nhiều ngân lượng!
Nhã Tịnh bước tới, vị phu nhân kia sợ hãi nép vào trong.
Nàng chỉ đành nói.
- Chúng ta không ra tay với nữ nhân, chỉ ra tay với ngân lượng mà thôi! Ngươi không cần sợ! Người đâu, đánh xe ngựa về! Đêm nay chúng ta cùng say!
Nàng vui vẻ xem lại chiến lợi phẩm, thật nhiều bạc.
Cứ như vậy, sống một cuộc sống bình phàm lại tự do chẳng cần quan tâm nơi cung cấm kia ra sao nữa.
Nhã Tịnh để lại xe ngựa cùng tên phu xe vừa dặn dò đường đi, vừa nói họ cẩn trọng.
Dù sao hôm nay nàng cũng thu hoạch được không ít, để cho họ thêm ít bạc nàng xoay người lên lại núi cao.
Phía bên Kinh thành, Lang Minh Triết đang bận rộn công vụ một tên binh lính vội chạy vào bẩm báo.
- Hoàng thượng, phía Bắc lại có một nhóm sơn tặc! Bọn chúng đã chặn đường gây ra rất nhiều việc xấu, xin người hãy cho quân tới dập bọn chúng!
Nhắc tới sơn tặc, hắn lại nghĩ tới nàng.
Lang Minh Triết nhìn qua trời đã muốn liền hỏi.
- Tên sơn trang đó là gì?
- Nếu thần không nhầm, tên sơn trang là "đoạn tình sơn trang" những kẻ trong đó đều là những kẻ đầu đường xó chợ lang bạt.
Không có cơm ăn, áo mặc tập hợp một chỗ lại với nhau dựng thành! Bọn chúng thường xuyên lấy của người giàu chia cho người nghèo! Chính vì vậy, người dân khắp nơi rất thích ca tụng chúng! Thi thoảng có kẻ còn đòi trở thành sơn tặc cũng không muốn đầu quân cho triều đình.
Lang Minh Triết vừa nghe lại vừa ngầm, hắn muốn rời đi!
- Được rồi, ngươi có thể lui!
Tên thuộc hạ kia vừa lui, Lang Minh Triết lại nghĩ gì đó xoay lưng nói.
- Người đâu, mau giúp ta thay đồ!