Hắn muốn một lần đánh liều, còn hơn chôn xác nơi núi rừng âm u này!
- Ta muốn sống, xin người! Hãy cho ta con đường sống, ta nhất định sẽ nghe theo người!
Nàng nhìn qua, tay khẽ phất quạt mỉm cười.
Có vẻ như lần này lại trọng dụng tới tài năng của Ý Hiên rồi, hắn chắc chắn sẽ làm được!
Đem Hoàng hậu giả ra, nàng nhìn nàng ta một lượt rồi tặc lưỡi, đem ánh mắt ném cho Diễm An.
Diễm An ném tới một cây thương, vậy mà vị Hoàng hậu giả kia cũng không đỡ được.
Nhã Tịnh thở dài, lần này nàng mới bắt đầu nói.
- Cho ta biết tên họ các ngươi, chúng ta dễ xưng hô!
Tên kia lập tức nhìn qua nàng cúi đầu cung kính nói.
- Tiểu nhân tên Hào Kiện!
Nhã Tịnh thiếu chút nữa tự cắn lưỡi mình, ngày xưa khi xin tham gia vào Dạ Nguyệt sơn trang nuôi trí lớn nàng cũng lấy tên của hắn.
Bây giờ gặp được người trùng tên thật, nàng đúng là giống như bốc được giải độc đắc vậy!
- Tên nữ nhân kia?
- Nàng ta tên Như Ý! Tiểu nhân lấy được nàng ta từ một gánh buôn nhỏ, không có phụ mẫu!
Nàng nhìn qua đám chúng, đúng là lớn gan! Vì nàng vẫn mang trên mình lớp mặt nạ, bọn chúng chẳng thể nhìn ra.
Lúc này nàng mới tiếp tục lên tiếng.
- Sự thật thì, Hoàng hậu tên thật là Nhã Tịnh, từng làm quân lính! Trên người nàng có rất nhiều vết sẹo, lồi có, lõm có! To có, nhỏ có! Nhưng những vết sẹo đó, chưa từng mất đi, chúng cũng là niềm tự hào của Hoàng hậu! Người từng ba lần cứu Hoàng thượng, được Hoàng thượng vô cũng sủng ái.
Chắc thế, ta cũng không rõ lắm! Hoàng hậu yêu thích uống rượu, cực giỏi bài bạc! Người chơi thân với công công và tỳ nữ, Hoàng hậu còn biết ủ rượu hoa Đào, thậm chí ủ rất ngon! Hoàng hậu có rất nhiều tài sản đứng tên mình ở kinh thành, từ cầm đồ cho tới khách đ/iếm! Nói chung, loại hình nào cũng có người nhúng tay! Hoàng hậu thích loại hòa tên là Lưu li! Trước khi người rời khỏi Hoàng cung đã trúng phải cổ trùng, mái tóc biến bạc! Trước khi đi lại bị bắn thêm một mũi tên gần tim, nếu ngày đó không nhanh tránh khỏi, sợ người cũng đã không còn sống! Tại nơi gần tim, người có vết sẹo lớn!
Tên kia vừa nghe, cũng rất nghi hoặc, tại sao hắc y nhân trước mắt lại hiểu rõ Hoàng hậu như vậy! Nhưng nếu có thể thành thật, bọn chúng sẽ không phải lo lắng bất cứ chuyện gì nữa!
- Thật ra, bên người Hoàng hậu, tỳ nữ kia là nữ nhân thật sự, ngươi kiếm thêm một nữ nhân nữa! Có thân thủ khá tốt, sau đó dụ dỗ đem tới đây! Ta nhất định sẽ giúp ngươi! À thôi! Ta không yên tâm về ngươi lắm, Diễm An! Ngươi đi cùng hắn!
Phân công việc cho hai người kia xong, nàng nhìn qua "bản thân" khẽ cười.
Rơi vào tay nàng là đúng rồi! Dù sao, nàng cũng giỏi nhất là dạy cho người khác biến thành mình mà!
- A Hoa, sau khi bọn họ về, ta giao cho ngươi "dạy dỗ" chính mình, sao cho giống nhất có thể! Còn vị Hoàng hậu này, ta sẽ đưa nàng ta tới gần Tây quốc dạy dỗ!
- Ta đã hiểu, Tiểu thư người đi cẩn trọng nhé!
Nàng gật đầu nhìn A Hoa, sau đó đem ngựa tới.
Nàng hiên ngang rời đi, mấy khi có cơ hội phá phách chứ, lần này nàng không chơi lớn một chút mới là lạ!
- Giờ ngươi gọi ta là chủ nhân! Nghe rõ không?
Nhã Tịnh nhìn qua Như Ý sợ tới cả người run bần bật, nếu sau này không có thêm chút can đảm e sẽ bị loại ngay từ vòng gửi xe mất! Như Ý nghe nàng nói vội vã gật đầu, đúng là ngoan ngoãn mà!
- Vậy ngươi nói xem, ngươi biết gì về Hoàng hậu mà dám theo tên kia tới nơi này?
- Mạng của tiểu nhân là được Hào Kiện ca ca đem về, y mỗi ngày đều cho ta ăn, cho ta uống! Cứu sống mạng nhỏ của ta, ân nghĩa này quá lớn, tiểu nhân chỉ có thể dốc hết sức mình giúp huynh ấy đạt được điều huynh ấy muốn.
Âu cũng coi như trả ơn!
Nhã Tịnh yên lặng, cô nương này đúng là có chút ngốc nghếch như vậy sao? Nếu nàng ta thật sự vào được Hoàng cung, lên được ngôi hậu lòng tham của nàng ta sẽ từ từ mà bùng cháy chứ? Hay vốn dĩ, chấp nhận lần nguy hiểm này, chính nàng ta cũng đã cố và cược một phen!
Khi đi tới Tây Quốc cũng là nửa tháng sau, bởi lẽ đường đi trắc trở, nơi nàng tới lại ở núi cao.
Cuối cùng cũng tới nơi, nàng cho Như Ý bắt đầu vào khuôn khổ luyện tập!
Một tuần đầu, nàng để cho Như Ý rèn luyện thể lực! Để cho nàng ta lên cơ, lên vết trai sần ở tay!
- Chủ nhân, ta đã rất mệt rồi! Có thể cho ta xin một ngụm nước hay không?
Nhã Tịnh ở bên cạnh, tay cầm đùi gà khẽ phất tay.
- Ngươi đừng có mà mơ! Uống nước bây giờ cũng chỉ thêm mất nước mà thôi, ngươi cứ tiếp tục luyện tập đi!
Tới tuần thứ hai, Nhã Tịnh đem dải đống bài tự vẽ lấy ra nhếch môi cười.
- Ngươi hãy đổi các quân bài kia, sau đó đảo bài lại! Ngươi nên ghi nhớ rõ, bài này của ta có năm mươi tư quân bài! Tuần sau chúng ta sẽ học mạt chược! Nào tới đây, ta dạy ngươi lừa bài!
Như Ý lắc đầu, hai mắt đẫm lệ bị nàng kéo vào.
Chậc, nàng chỉ dạy màng ta những thứ nàng biết, Như Ý kêu vài giây sau đó triệt để bị màng làm cho yên lặng.
Đúng là, phiền chết mất!
Tuần thứ tư nàng đã để Như Ý đi luyện tập vẽ khuôn mặt, tuy không giống chút naot, nhưng sau này nàng tin nhát định sẽ tốt hơn!
Ngày tháng dần trôi, tuyết đã điểm bên khung cửa sổ nhỏ! Như Ý cuối cùng cũng đã học được vài phần tác phong của nàng, chưa kể tới nàng ta cũng trở thành một tay chơi bài khá đỉnh! Nếu nàng ta không vì việc lớn giả làm nàng, Nhã Tịnh nàng đã sớm cho nàng ta trở thành tay chia bài sòng bạc của mình rồi! Nhân tài như vậy, tiếc thật đấy! Nhã Tịnh đang đi đường bỗng nghe tiếng gọi cứu từ đâu đó vang về! Dừng lại ngựa, màng nhìn qua nơi phát ra tiếng ồn.
- Cứu tôi với, tôi nhất định sẽ hậu tốt mà!
Nhã Tịnh nàng nghiêng đầu nhìn qua, quả nhiên đúng là náo nhiệt.
Nàng quan sát đôi phu thê kia, quần áo gấm vóc lụa là đủ để biết là người có tiền.
Nhã Tịnh nhìn tiếp tới khuân mặt phúc hậu của hai người họ, nàng quyết rồi! Nhất định phải cứu hai người kia! Chưa kể tới năm tên cầm đao vậy mà sắp đuổi kịp đôi phu phụ kia rồi.
Vừa nghĩ xong, Nhã Tịnh vừa lao tới hô lên.
- Các ngươi vậy mà dám gây chuyện trước mặt ta? Chán sống rồi!
Thấy Nhã Tịnh phi nước đại tới, đôi phu thê bên kia nhanh chóng ôm lấy nhau.
Coi như đang bảo vệ nhau vậy!