Khi hắn tới nơi, cũng chính là lúc Nhã Tịnh đang cùng Tư Đồ Kha Luân luận võ.
Do nàng vác theo chiếc trùy quá lớn, so với hắn có bị hạn chế một chút.
Nhưng nói chung, ai cũng đều nhìn ra.
Họ đang chơi đùa là chính, việc này chính là đã sớm chọn người trong lòng.
Chỉ đấu để lấy lệ! Lang Minh Triết nào có thể cho phép để yên như vậy?
Tức giận nhảy lên sàn đấu, mặc cho có ai ngăn cản.
Hắn hóa giải chiêu thức của hai người.
Nhã Tịnh cùng Tư Đồ Kha Luân lui ra, nhìn Lang Minh Triết đang đem đao một hai có ý đòi tỷ thí nhíu mày.
- Lang vương, phải chăng người lên nhầm võ đài? Hôm nay tiểu nữ ở đây đấu đài tuyển phu, chỉ những người có tham gia đăng ký mới có thể thi đấu! Hơn nữa, chỉ những người chưa từng có hôn ước hay phu nhân, thê thiếp mới có thể đăng ký!
Lang Minh Triết nhìn qua nàng, hắn không quá bận tâm lời nàng nói.
Trước kia, Nhã Tịnh cũng chính là ghét cái bộ dáng này của hắn.
Lang Minh Triết chỉ đao về phía nàng.
- Ta biết, ta đăng ký giúp Vô Ưu, đó là Vương gia Lang quốc ta.
Vì hắn có bệnh, không tới đây kịp ta nhận ủy thác, giúp hắn đấu lôi đài.
Nơi này cũng không có quy định không được phép đấu hộ người khác!
Nhã Tịnh khẽ cong môi, mặt cũng thật dày.
- Đúng vậy, Lang vương nói đúng.
Chỉ là, nên có quy tắc trước sau, tiểu nữ cũng Tư Đồ huynh đây còn chưa đấu xong.
Mong người hãy quay về, chờ tới lượt.
Dù người có là Vương, vẫn nên tôn trọng mọi người ở đây!
Nàng nói xong, đám người bên dưới đều công nhận.
Nhìn nàng không có chút nể mặt Lang Minh Triết, Tư Đồ Kha Luân bây giờ mới thở phào lui lại mỉm cười.
- Nếu Lang vương đây gấp như vậy, vậy ta có thể nhường người tiếp chiêu nàng trước.
Lời này Tư Đồ Kha Luân nói ra biết bao nhiêu tự tin chứ? Nhưng, khi nhìn ánh mắt chẳng nổi lên tia xúc cảm kia, hắn tin nàng sẽ không theo kẻ đó.
Mỉm cười lui lại, Nhã Tịnh cũng không nói gì.
Đó là lựa chọn của Tư Đồ, hắn lựa chọn tin tưởng nàng.
Nàng cũng không thể để hắn mất mặt, đem trùy không kiêng nể đưa trước mặt Lang Minh Triết nàng lạnh nhạt nói.
- Vậy, phiền Lang Vương chỉ dạy nhiều rồi!
Chiến thần nơi sa trường, Nhã Tịnh dù có mơ cũng chưa từng nghĩ tới ngày này.
Khi nàng có thể cùng nhau đấu võ, Lang Minh Triết cũng rút kiếm ra.
Là thế trận đối địch, Nhã Tịnh bây giờ chẳng còn e sợ hắn, chẳng còn nịnh nọt lấy lòng.
Nàng bây giờ, một thân kiêu khí, là khi hắn thấy khi nàng dẫn quân cùng hắn công thành.
Bộ dáng biết bao nhiêu mê người...!
Nhưng, hắn cũng không nghĩ tới, lần nữa được chiêm ngưỡng bộ dáng này lại là khi nàng cùng hắn đối địch.
Giá như, hắn không vương vấn nàng mà quên đi, khi thấy ánh mắt ấy sẽ không đau tới vậy.
Thấy nàng tiến lên ra chiêu, Lang Minh Triết siết chặt kiếm trên tay cũng lao tới.
Tiếng hai vũ khí va chạm lên, đủ biết người ra chiêu có dùng bao nhiêu lực.
Nội lực hai bên va chạm, tạo ra một làn gió mạnh, thổi bay những vạt áo nhẹ tênh cùng oán hận bấy lâu.
- Tại sao năm đó nàng dù chết cũng muốn rời xa ta?
- Từ đầu chí cuối ta đã nói, ta chỉ cần tự do.
Nhưng người, ngay cả một lời hứa nhỏ cũng không thể thành toàn.
Ta nếu như vậy, đành phải tự mình hành động thôi!
Lần nữa tách ra, chính là khi Lang Minh Triết chợt nhớ tới những ngày bản thân ngơ ngẩn nơi vực sâu nàng rơi xuống.
Không biết nàng có bị thương hay không, nơi vực sâu kia có lạnh hay không, nàng có đói hay không? Hắn chẳng thể ăn uống, cho tới khi ngất đi.
Cuối cùng, vẫn phải ăn một chút để lo cho triều chính.
Khi tìm được kẻ bắn tên, hắn đã treo kẻ đó trên cột bôi mật ong.
Tên đó, bị ong trích, cuối cùng bị kền kền mổ xác, chết trong đau đớn.
Nhưng, nàng vẫn không về...
Nhìn lên nàng, hắn muốn dập tắt ngọn lửa nơi đáy mắt nàng, nhưng lại nhớ nụ cười khi ấy.
Khi nàng ngồi trên tường, tay ôm lấy túi bạc mới thắng được.
Hay khi nàng chạy giữa phố đông đúc, phía sau là những tên bặm trợn bị nàng trêu chọc đuổi theo.
Hoặc là khi, nàng chơi đùa cùng đám trẻ thường dân, bắn chim bắt gà cùng nhóm bạn nướng ăn.
Lúc đó, nàng vui vẻ biết mấy!
Phát hiện hắn thất thần, nàng siết chặt trùy tiến lên, Lang Minh Triết đột nhiên đánh văng trùy của nàng.
Suy cho cùng, hắn không nỡ thương tổn nàng.
Nếu nàng mất đi binh khi, tương đương với việc thua rồi phải không?
Ánh mắt nàng vẫn như vậy, quyết đoán mạt sát lập tức lui về sau chẳng để Lang Minh Triết có cơ hội kề đao vào cổ mình.
Nhìn trùy văng ra khỏi sàn đấu, Nhã Tịnh khẽ tặc lưỡi.
- Bây giờ nàng đã không còn vũ khí nữa.
Nên chịu thua đi chứ?
Nhã Tịnh nhếch môi, đúng là ngây thơ.
- Lang vương quá lời rồi, còn chưa xong đâu.
Nàng đem ngoại bào mỏng manh cởi ra hất hất.
Một thanh kiếm rơi xuống, hất thêm vài cái, kiếm phương tây, lựu đạn tự chế, đoản đao, dao găm, phi tiêu, gạch, thậm chí có cả trùy nhỏ rơi xuống trong ánh mắt hoang mang của mọi người.
Vẫn chưa hết, nàng thử hất hất thêm chút, hai thỏi vàng rơi ra, một xấp ngân phiếu cũng rơi ra.
Có cả hai cái màn thầu và một xấp bánh thêm một vò rượu.
Người bên dưới yên lặng, người bên trên yên lặng.
Nhã Tịnh ho khan, che dấu đi ngại ngùng.
Nhanh tay nhặt lấy vàng cùng ngân phiếu lên thì chiếc quạt quen thuộc rơi xuống.
Đó không phải là của tên Yên Tử kia sao? Khụ, Nhã Tịnh ngại ngùng mỉm cười.
- Lúc nãy ta phụ dọn đài, chắc do quên nên nhét vào, dù sao cũng không nên để đồ vật nguy hiểm nơi võ đài.
Lỡ ai dẫm phải thì nguy!
Khi nàng cúi xuống nhặt lên, một túi bạc gấm quen thuộc rơi xuống.
Lang Minh Triết nhìn bên hông mình, túi bạc cũng đã biến mất.
Nhã Tịnh nhắm mắt lại, giả vờ như nàng không biết gì.
Như vậy, sẽ chẳng ai biết gì đâu đúng không?
Đem khuân mặt giày đứng thẳng lưng, Nhã Tịnh đem kiếm kia chỉ Lang Minh Triết.
- Lang Vương nói quá lời, ta vẫn còn rất nhiều vũ khí.
Có thể từ từ bồi người!
Thấy nàng như vậy, Lang Minh Triết khẽ cười.
Qua bao năm, hắn cứ ngỡ nàng đã thay đổi.
Không nghĩ tới, nàng vẫn luôn như vậy.
Đem kiếm lao tới, nàng cứ nghĩ hắn sẽ né.
Không nghĩ tới, hắn không hề né, một mũi kiếm xẹt qua xé rách y phục hắn, Lang Minh Triết vươn tay ôm lấy nàng vào lòng thầm thì bên tai.
- Nàng vẫn như vậy!
Nhã Tịnh đẩy hắn ra, nhìn hắn ánh mắt nhu hòa nàng đem kiếm chỉ vào hắn nhẹ nói.
- Nam nữ thụ thụ bất thân, Lang vương, xin người hãy giữ thận trọng!
Lang Minh Triết không nói, đem kiếm hướng nàng phi tới.
Một đao, Nhã Tịnh hất kiếm của hắn, đâm tới nơi chẳng nguy hiểm khiến Lang Minh Triết ăn trọn kiếm ấy.
Máu tươi chảy ra, hòa vào không khí.
Hộ vệ khắp nơi xông tới, Lang Minh Triết nhẹ nói.
- Ta đã ký khế ước sinh tử, dù hôm nay có chết ở đây cũng là do ta tự nguyện.
Nhìn ánh mắt không hề xao động của nàng, vết thương trên người sao có thể đau bằng vết thương trong tim đây?
- Một đao này, đủ trả cho lỗi lầm của ta chưa?
Nhã Tịnh khẽ cười.
- Ít nhất là ba đao! Ta đã chắn cho người ba đao, dùng một đao làm bị thương thiên tử đổi lấy ba đao thật là ta có lời nhỉ?
- Nàng có thể đâm thêm, dù mạng ta có mất.
- Người đừng đùa nữa, ta không cần người giả vờ đáng thương ở đây.
Nhã Tịnh ném kiếm xuống, nhìn Lang Minh Triết vẫn luôn không rời mắt khỏi mình quay đi nói với bên dưới.
- Người đâu, đem Lang vương đi xuống.
Tiếp theo là Tư Đồ hoàng tử!