Đêm ấy, một bàn bốn người cùng nhau dùng cơm, sau khi có tiểu Bảo Nhã Tịnh thấy bản thân gần như bị ra rìa rồi!
- Ay yo! Tiểu Bảo ăn nhiều thịt một chút, ăn nhiều mới khỏe mạnh!
Mẫu thân nàng đem đùi gà gắp tới bát Tiểu Bảo, phụ thân cũng nhanh chóng bóc tôm cho thằng bé.
Vì để bữa ăn tự nhiên, hai người sớm đã đuổi nô tài ra bên ngoài.
Nhìn ánh mắt đáng thương cầu xin của thằng bé, Nhã Tịnh quyết tâm giả mù!
Một bữa cơm cứ như vậy mà diễn ra, Nhã Tịnh nhìn phụ mẫu mình vui vẻ nàng nở nụ cười an tâm.
Có tiểu Bảo ở đây, nàng có thể nhẹ lòng hơn rồi!
Ba ngày sau, Nhã Tịnh cuối cùng cũng lên đường tiếp tế lương thực cho phía Nam! Nhìn khung cảnh náo nhiệt nơi đây, Nhã Tịnh môi câu nụ cười dứt khoát cùng đoàn người rời đi!
Đứng trên cổng thành, tiểu Bảo được ngoại tổ mẫu ôm nhìn xuống bóng dáng mẫu thân thầm than.
"Mẫu thân thật bận!"
Nắm tay ngoại tổ mẫu, tay người cũng thật mềm! Chẳng như mẫu thân, vừa cứng lại vừa trai, thêm phần thô ráp!
Tịch Phong trấn, chính là trấn chịu nhiều tổn thất nhất phía Nam.
Họ sẽ tới đó cứu trợ trước, Nhã Tịnh đang đi bỗng có một chú chim bay tới.
Lúc đó, đã là ba ngày sau khi họ bắt đầu rời khỏi kinh thành.
Nhã Tịnh nhìn dòng chữ ngay ngắn khẽ cười, đem lửa đốt lấy tờ giấy thành tro.
Chưa đi được bao lâu, nàng nghe thấy tiếng vó ngựa chạy lại.
Là Dạ Nguyệt Tu Kiệt, Nhã Tịnh kinh ngạc nhìn hắn.
Chẳng để cho nàng hỏi, Dạ Nguyệt Tu Kiệt nhanh chóng nói.
- Ta đã nói rồi, trở thành hộ vệ của người.
Vậy nên, người đi đâu, thần theo đó!
Nhã Tịnh biết dù có đuổi hắn cũng không trở về, đành mặc kệ.
- Được, vậy người theo ta!
Một tháng sau, cuối cùng đoàn người cũng gần tới Tịch Phong Trấn.
Nhã Tịnh đã đi trước đoàn ba ngày, muốn vào Trấn xem xét tình hình người dân trước.
Nhã Tịnh nhìn từng người dân đói khổ một bên, nàng xót xa chạm tới đứa bé gần như sắp chết đói.
Vội đưa bát cháo loãng nàng nấu cho đứa bé, chính tay xúc từng thìa cho đứa bé ấy.
Đứa bé mới gần như tỉnh lại, thị trấn phồn hoa cũng trở nên xác xơ tiêu điều.
Cây cối bị quật đổ vào nhà dân, hàng quán cũng đã bị tốc sạch mái.
Nàng điều tra được, các phú hộ có kho giấu đồ dưới đất nên thoát được lần này, quầy bán gạo được dựng vững chắc nên thiệt hại rất ít.
Tuy vậy, bọn chúng vẫn đẩy giá cao lên.
Rất nhiều người dân không có tiền không mua được gạo, dù có báo quan.
Quan lại ở đây cũng mắt nhắm mắt mở, liên kết với những tên gian thương kia phân chia lợi ích.
Bây giờ chỉ còn người dân nghèo khổ, sống lay lắt qua từng ngày.
- Ta tới muộn rồi!
Nhã Tịnh thầm than, dù đáng lẽ đoàn xe phải mất hơn một thánh mới tới mà nàng đã đẩy tốc độ chỉ trong một tháng tới nhưng vẫn đã muộn.
Nàng cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt cải trang thành một đôi huynh muội phú hộ du ngoạn giang sơn, trong người mang rất nhiều vàng bạc.
Mấy ngày nay, chỉ thấy người dân phát cuồng đòi cướp bóc.
Nhã Tịnh nói đoàn xe vẫn dừng ở bên ngoài, nếu bây giờ mà vào sẽ không thể phá được triệt để gốc rễ của bọn chúng.
Nhã Tịnh đang cùng Dạ Nguyệt Tu Kiệt đi trên đường, một người vội lao vào nàng.
Nhã Tịnh liền đẩy người ấy ra, chỉ thấy là một kẻ gầy gò suy yếu nằm trên đất la vang ăn vạ!
- Người mau tới nhìn, có người cậy mình giàu còn đụng tay với bách tính kìa! Đã vậy còn muốn giết ta nữa, lại đây xem này!
Dần dần, người dân lui tới càng đông.
Nhã Tịnh nghiêng đầu, nếu không sai biệt thì bây giờ quan sai cũng nên tới rồi!
Nàng vừa nghĩ xong, quan sai thật sự chạy tới rồi!
- Có chuyện gì?
Tên dẫn đầu tiến lên hỏi, nhìn dáng vẻ râu ria xồm xoàm cùng với thân hình to lớn.
Nhã Tịnh biết, hắn chắc là Tả bổ khoái.
Nàng tiến lên hành lễ, đem ánh mắt hoang mang nhìn qua.
- Quan binh xem xét, dân nữ đang đi đường bỗng dưng một tên lao tới.
Hắn ta còn chưa kịp hiểu chuyện gì, hắn đã ngã rồi! Còn la lên ta đánh hắn, quan binh, người xem! Ta là một nữ nhân, sao có thể như vậy chứ?
Tả Lâm nhìn tên dân đen vẫn ngã ở dưới lăn lê lộn nhào, ánh mắt vài phần suy ngẫm hỏi.
- Những gì nàng ta nói có thật hay không, chúng ta về phủ phân minh! Người đâu! Đem bọn họ về phủ!
Nhã Tịnh nhếch môi, nhìn nhóm người tiến lên tóm mình cũng ngoan ngoãn đi theo.
Về tới nơi, tên quan phủ Tịnh Phong trấn tiến lên.
- Dưới kia có oan khuất gì, có chuyện gì thì mau nói!
Nhã Tịnh nhìn lên trên, lại thêm một tên bụng phệ, nốt ruồi to lớn bên miệng là biết một kẻ tham ăn lại hãm tài! Theo nhân tướng học, có thể nói thích hợp làm một kẻ tiểu nhân!
Nhã Tịnh cúi người vội thưa.
- Bẩm quan, dân nữ từ nơi khác tới cùng huynh trưởng.
Mấy ngày nay tại đây nghỉ ngơi, nào ngờ hôm nay khi đang đi, chính hắn đã đụng tiểu nữ rồi ngã ra! Đã vậy hắn còn ăn vạ!
Nhã Tịnh vừa dứt lời, tên kia vội bò lăn ra báo cáo.
- Quan huyện xin người làm chủ cho thảo dân! Chính thảo dân đã quá đói, thấy nàng ta có dáng vẻ người có tiền mới tiến tới xin đôi chút bạc lẻ! Nào ngờ nàng ta chê thảo dân hôi thối, đẩy thảo dân ra còn đánh thảo dân! Trên người ta vẫn còn vết thương đây!
Nhã Tịnh nhìn qua những vết bầm tím trên người hắn.
Vết bầm tím đã chuyển màu, chậc! Nhìn nàng giống kẻ ngốc này sao? Vết thương của tên kia xuất hiện trong khoảng - ngày, nên nó đã chuyển sang màu vàng hoặc xanh lục.
Nhưng mà nàng sẽ không bóc trần sự thật này.
Thấy Nhã Tịnh hoảng hốt, tên tham quan kia nở nụ cười.
- Nữ nhân dưới kia! Ngươi còn gì muốn ngụy biện?
- Bẩm quan, tiểu nữ thật sự bị oan! Nếu không người có thể hỏi người dân quanh đó! Họ đều chứng kiến!
- Được! Người đâu! Cho gọi Nhị thẩm bán bánh bao cạnh đó tới đây!
Một tên nghe vậy, vội hành lễ rồi chạy đi.
Không lâu sau, vị Nhị Thẩm kia theo tên đó chạy đến.
Nhã Tịnh như vớ được cọng rơm cứu mạng, môi đỏ khẽ cười.
- Tỷ tỷ chắc là Nhị Thẩm? Xin tỷ hãy làm chứng giúp ta!
Vị Nhị thẩm kia nghe nàng cầu xin, tai như giả vờ điếc.
- Ta nghe nói, ngươi đã chứng kiến vụ việc? Mau nói lại ta nghe, ngươi đã chứng kiến những gì?
Nhị thẩm hành lễ xong, nhìn qua tên gầy yếu kia rồi bắt đầu nói.
- Bẩm đại nhân, hôm nay thảo dân đang bán hàng, thì thấy ồn ào chỉ trỏ.
Khi thảo dân nhìn lên, thấy vị cô nương ăn mặc đẹp đẽ đang đi tới, tên ăn mày này thấy nàng ta liền chạy tới xin! Không ngờ rằng, khuân mặt nàng ta thiện lương nhưng tâm địa độc ác! Đẩy tên ăn mày kia ra, thậm chí còn ra tay đánh hắn! Thảo dân đều nhìn rõ!
Nhã Tịnh ánh mắt kính ngạc như không tin nổi vào những điều bản thân nghe thấy, vội vã lắc đầu.
Ánh mắt nàng chực rơi lệ, đuôi mắt phiếm hồng cả người thoáng chốc có chút run rẩy quỳ rạp.
- Đại nhân, xin người nghe tiểu nữ nói!
Tên quan kia lúc này liền tỏ vẻ bực mình, đập thanh gỗ xuống bàn tức giận gào lên.
- Hỗn xược, nhân chứng, vật chứng đều đã đủ! Người đâu, lôi nàng ta vào đại lao!
- Tuân mệnh đại nhân!
Tên Tả Lâm kia tới kéo nàng đi, Nhã Tịnh vùng vẫy không phục gào lên.
- Đại nhân, tiểu nữ thật sự bị oan, đại nhân!!!!!
Tới khi khuất bóng, Nhã Tịnh gục xuống giả vờ ngất đi.
Khóe miệng không kìm được nở nụ cười tà mị, may mắn không ai nhìn thấy.