Nhã Tịnh tới cửa quan, nàng ngửi thấy mùi khó chịu.
Lần nữa tiến sâu vào, nàng thấy từng kẻ một giữa ban ngày say sưa, có kẻ vẫn còn cầm lấy bình rượu.
Thấy bóng dáng nữ nhân tiến vào, những kẻ còn tia tỉnh táo liền nổi sắc tâm.
- Nữ nhân, tiểu mỹ nhân, muốn bồi gia chơi đùa hay không? Nhất định gia sẽ khiến nàng sung sướng hưởng thụ!
Đối với những lời buồn nôn như vậy, Nhã Tịnh chẳng thèm để tâm.
- Gọi quan huyện ra đây!
Tên kia như không biết chừng mực, dám tiến lại gần nàng.
- Quan huyện bây giờ đang bận cùng mỹ nhân rồi, lại! Ta còn rảnh có thể bồi nàng nha!
Nhã Tịnh đi cùng hai người, nàng liếc qua hai người đằng sau những người kia liền tóm hắn đi chỗ khác.
Nàng thở dài, nơi này thật là mục nát! Chẳng có lấy một kẻ khiến nàng an tâm, vậy nên dân chúng mới khó khăn như vậy.
- Mau đem chúng nhốt vào đại lao, xem thử đại lao còn người hay không.
- Thần tuân mệnh!
Nàng bước lên đại điện ngồi, nhìn những kẻ bị lôi đi, tức càng thêm tức.
Đúng là bọn chúng coi thường lời nói của nàng, không hề tuân theo bảo vệ người dân.
Đem ánh mắt lạnh lẽo, nàng liếc qua từng kẻ như đang muốn nhai tươi nuốt sống mình.
Nghiêng đầu một chút, chà, toàn những kẻ sức chiến đấu cực tệ.
Không bảo hộ nổi người dân nàng cũng hiểu được, chưa kể tới...
- Cho một người ra gọi quân tiến vào, đem lương thực nấu thành cháo loãng phân phát cho dân.
Họ đã lâu không được ăn, nếu nấu cháo đặc e rằng họ sẽ không hấp thụ nổi! Chưa hết, ngay lập tức phân một phần binh lính bắt đầu xới ruộng trồng rau, lúa và khoai để cung cấp lương thực lâu dài! Còn một phần binh lính theo ta tới nhà tên huyện lệnh.
Kẻ nào dám chạy đi bẩm báo cho hắn trước lập tức tóm lại đánh gãy chân!
Khi tới đây, Nhã Tịnh hiểu bản thân phải cải tổ lại nơi này rồi!
- Thần nhận lệnh công chúa!
Nhóm Ý Hiên nhanh chóng tiến vào, A Vệ nhìn đám người đáng thương liền thở dài.
Cách xa kinh thành, đám quan sai lộng hành ngang ngược.
Chỉ thương cho người dân...
Nhã Tịnh đem theo A Vệ tới biệt phủ của tên quan phủ nơi này, nghe nói hai biệt phủ xây cạnh nhau là của chủ thành và tên quan huyện chết tiệt kia.
Nàng lạnh lùng phất tay, hai tên lính to khỏe lập tức công phá cửa lớn.
Cửa lớn nhanh chóng sụp đổ, đám lâu la thấy vậy vội xông ra.
Chỉ thấy một nữ nhân mặc áo giáp nặng nề mang theo một đầu tóc trắng bước vào, nàng liếc qua từng kẻ một.
- Thảo nào, ta thấy công đường cũng thật ít người! Ra là có kẻ lạm dụng chức quyền làm việc có lợi cho mình! Chọn lựa binh lính bảo vệ bản thân, mặc cho dân chúng chết dần chết mòn.
Nhã Tịnh bước lên thêm, một số tên lính ngu muội không rõ nàng là ai liền tiến lên.
Nhưng, chẳng để nàng ra tay, binh lính đằng sau rất nhanh đã ổn định toàn bộ cục diện.
Toàn bộ binh lính của thành đã bao vây hai biệt phủ nơi này, so với binh lính chính tay nàng nuôi dạy đám nhãi con này có là gì?
Rất mau, A Hoa đã lôi được tên quan phủ và Ý Hiên đã đem tên chủ thành ra trước nàng.
Hai tên quần áo đều không chỉnh tề, thấy nàng đang cầm lệnh bài của triều đình trong đầu bọn chúng liền hiện lên lời nói.
"Nơi kinh thành xa xôi có một vị công chúa, nàng ta mang một mái tóc bạc.
Lúc nào cũng mang ba bốn kẻ theo sau, tay chân thân cận của nàng ta! Nàng ta mang tính cách khốc liệt lại hiền hòa, sự đối lập khiến người ta vừa muốn lại gần, lại sợ hãi sự lạnh lùng của nàng ta! Khi ra trận thì tàn khốc, khi đối đãi với dân thường lại tràn đầy thương xót!"
Nàng liếc mắt, nhìn bọn chúng không dám ngẩng đầu lên nhìn mình.
Nàng nhếch môi cười.
- Trước khi tới đây, một năm trước vì lo cho chiến sự các nước, ta đã cho thông báo tới khắp nơi.
Chuẩn bị sơ tán cho người dân, với người già, trẻ nhỏ không thể đi xa thì đào hầm trú ẩn hoặc đưa họ lên núi lánh tạm! Đối với thành, phải tuân thủ giờ giấc canh gác nghiêm ngặt! Thắt chặt phòng bị, luôn sẵn sàng chiến đấu.
Ra tăng huấn luyện binh lính, trồng thêm lương thực, thực phẩm chuẩn bị cho chiến tranh! Vậy mà các ngươi làm gì đây? Những kẻ như các ngươi, đều đóng cửa ăn chơi sa đọa.
Người dân bị thổ phỉ cướp bóc, thành trì lại trống không lỏng lẻo.
Nếu những kẻ bên kia tường thành mang quân tới, e rằng các ngươi còn muốn mở cửa đón chào?
Nàng nhìn qua tên của hai kẻ phía dưới, Nhược Bính và Lâm Hàn.
Tên không tới nỗi tệ, nhưng lại là những kẻ không xứng với tên mình.
Có lẽ vì ăn chơi quá độ, chúng già nua, bụng phệ đầy mỡ.
Trên người luôn tỏa ra mùi khó chịu, giống mấy con lợn hơn là một con người!
- Công chúa, xin người hãy nghe thần nói!
- Chính mắt ta thấy mà ngươi còn dám lớn tiếng biện minh? Người đâu! Đem hai kẻ này nhốt vào đại lao, chờ giờ dần ba khắc ngày mai, xử theo quân pháp! Đem chúng chém đầu! Những tài sản tịch thu được tại đây xung vào công quỹ, gạo thì phát cho dân! Binh lính Tây giúp người dân đào hầm trú ẩn, binh lính Đông đem những đồ thu được cất vào trong hầm.
Chờ khi nào chiến sự bình yên, đem của trả lại cho những người dân quay về chốn cũ!
- Chúng tần tuân mệnh!
- Công chúa, thần có tội! Xin người cân nhắc cho chúng ta đường sống a!
Nhã Tịnh không nghe, bây giờ chiến sự liên miên.
Nếu không thể giết gà dọa khỉ, sao có thể ổn định lòng quân? Tới lúc cần sát phạt, tuyệt không thể yếu lòng.
Nhìn địa đồ được bày ra, nàng cầm lấy quân cờ hạ xuống.
- Bắt đầu thành lập tuyến phòng thủ và bẫy rập!
Nhìn đường núi cách trở, Nhã Tịnh mới thả lỏng một chút.
Nơi này hiểm nguy trăm đường, nàng cũng Diễm An có thể từ từ bố trí bẫy.
A Vệ cùng Ý Hiên có thể nâng cao phòng thủ! Chiến đấu mở đầu...!Nàng vẫn chưa chọn được ai, nhưng có lẽ trong lòng mọi người đều biết.
Nàng không nỡ để ai gặp nguy hiểm, nàng sẽ tự ra chiến đấu mở đầu.
Nghênh chiến với quân địch, trước giờ nàng chẳng mấy khi quay lưng.
Trừ khi gặp phải đám người sòng bạc đuổi theo khi nàng thắng sạch.
Khụ, được rồi!
Nhã Tịnh nhìn qua, chiến trường đã được nàng bố trí tốt liền bắt đầu gọi tướng quân và phó tướng vào bắt đầu bàn bạc.
Nàng cũng chẳng thể tự mình quyết định, bọn họ có nhiều kinh nghiệm hơn.
Nhã Tịnh vẫn ngoan ngoãn lắng nghe, không hợp lý liền liên tiếng nói khiến mọi người rất hài lòng.
Chưa đầy một tháng sau, nơi biên ải này cũng đã ổn định lại.
Cũng là khi tiếng pháo nổ đầu tiên diễn ra, chiến sự đã tới Khánh quốc.
Nàng đứng trên thành cao, nhìn từng kẻ xâm lăng chĩa giáo về phía mình nhếch môi cười.
- Có ta ở đây, một tấc đất của Khánh quốc các ngươi cũng đừng mong xâm lấn!