Nhìn bóng nàng tịch liêu, Tư Đồ Kha Luân chỉ có thể nở nụ cười.
- Được, ta coi như thua rồi! Ta sẽ về lại kinh thành!
Nhã Tịnh gật đầu, nhìn hắn rời đi.
Quả thực, nàng vẫn luôn muốn thử thách Tư Đồ Kha Luân.
Vốn dĩ tình yêu có điều cấm kị chính là thử thách nhau, nếu như chỉ tính toán sai một nước.
E rằng, sẽ là vạn kiếp bất phục.
Khi Tư Đồ Kha Luân trở lại kinh thành, đó là một ngày xuân tươi đẹp.
Trên tường thành, Nhã Tịnh nhìn hắn xa dần, lúc này nàng mới thay một bộ đồ khác thám thính tình hình các tuyến phòng ngự còn lại.
Khánh quốc là đất nước có nhiều biên giới nhất, vốn dĩ cách thành chủ phải vô cùng cẩn trọng trong việc bảo vệ thành.
Nhưng, qua việc này khiến Nhã Tịnh phải suy xét cẩn thận lại.
- Chủ nhân!
Ý Hiên bước tới nhìn nàng, Nhã Tịnh nhận lấy chiếc lược của hắn, nàng mỉm cười.
- Thế nào rồi? Đã chọn được ngày lành?
- Sắp tới chúng ta sẽ mua hỉ phục trước! Chủ nhân, ta muốn nhờ người vẽ mẫu cho ta.
Nếu có thể, đây chính là vinh dự lớn nhất của ta!
Nàng mỉm cười, nhìn Ý Hiên đang vui vẻ.
Nụ cười hắn hiện ra mặt.
- Được, ngài vẽ mẫu hỉ phục cho đây là vinh hạnh của thần!
- Đừng nói vậy, ngươi đã theo ta rất lâu rồi! Đúng rồi, ngươi rủ mọi người đi! Tối nay chúng ta sẽ bắt đầu đi tới một nơi! Lấu rồi chúng ta chưa cùng nhau mở hội, hôm nay kẻ đó đi rồi, phải uống cho no say!
- Chủ nhân!
Nhã Tịnh nhìn hắn, Ý Hiên nở một nụ cười.
- Ta đã đi rất nhiều nơi, nhưng ta chưa từng tìm thấy chiếc lược đẹp nhất, phù hợp nhất với người.
Ngày gặp lại, ta cũng chẳng thể tặng người.
Người cũng không đòi ta, nhưng bây giờ ta đã tự tay khắc lên đồ mà ta ưng ý nhất! Đây là ngọc lục bảo, ta đã kiếm rất lâu mới ra.
Tự tay khắc lên, mong rằng người ưng ý!
Nhận được chiếc lược mát rượi trên tay, Nhã Tịnh trong lòng ấm áp.
Tuyết mùa xuân bỗng trở nên đẹp tới lạ thường.
- Đa tạ ngươi!
- Không cần đa tạ, với ta người vẫn luôn như muội muội trong nhà!
Nhã Tịnh không có món quà nào đáp lại, thiết kế hỉ phục cho Ý Hiên đó có lẽ là món quà tốt nhất!
Nhìn Ý Hiên vui vẻ rời đi, Nhã Tịnh nhìn A Vệ bước vào.
- Sao vậy?
- Ta nghe Ý Hiên muốn nhờ người họa hỉ phục!
- Ngươi an tâm, ngươi đã bỏ hắn đi rồi thì ngươi có thể toàn tâm toàn ý theo ta.
Ta, trước giờ chưa từng thất hứa.
Trừ lời hứa với một người, nhưng đó là điều chẳng thể lựa chọn.
Giá như, hoa không nở trong đêm tuyết, có lẽ sẽ là điều tốt hơn.
Việc chờ đợi, thật ngu ngốc.
- Tuân lệnh chủ tử!
- Ngươi có thể gọi ta là tiểu thư như đám Diễm An! Ta, không phải là một chủ tử quá tốt.
- Vâng, tiểu thư! Nhưng mà, Lang vương thật sự vẫn nhớ tới người.
Người nhờ ta nói, nếu như người có thể quay đầu, Lang vương nguyện lui bước về ở ẩn.
- Ta đã nói, Khánh quốc không thể không có ta!
- Thần đã hiểu!
Thật ra, hắn nhìn thấy.
Nhã Tịnh bình thường không mấy quan tâm, nhưng lòng lại mang trí lớn.
Hắn không thể ích kỷ mong rằng hai người họ có thể hòa hợp như xưa.
- Hãy chăm sóc tốt cho Ý Hiên, hắn khá ngốc nghếch.
Nhưng luôn trân thành, nếu như ngươi đã nguyện cùng hắn nắm tay một đời.
Ta mong rằng, hãy chọn ngày nắng đẹp, hoa nở bình an khắp chốn ngươi rước hắn về! Dùng đúng kiệu tám người khiêng, cho hắn một ngày hỉ tốt đẹp nhất! Ta sẽ tới và uống rượu mừng của các ngươi!
- Đối với Ý Hiên, Tiểu thư như người ban sinh mạng thứ hai cho hắn, cũng như muội muội hắn.
Thế nên, ta cũng rất coi trọng người.
Ta biết, người muốn đem thứ tốt đẹp nhất cho hắn, ta cũng thế, thậm chí còn hơn thế! Một lòng yêu thương hắn, trọn một đời này! Nhưng hắn muốn kề vai sát cánh cùng người, chúng ta đã quyết định! Nơi đây sẽ là điểm bắt đầu của chúng ta, chúng ta sẽ thành thân tại nơi này! Sau đó chờ chiến loạn chấm dứt, ta và phu nhân sẽ trở về núi sâu.
Cùng nhau sống kiếp phu phu hạnh phúc!
Đó là điều Nhã Tịnh nàng mong ước, một cuộc sống bình dị.
Dù sao, nàng cũng chỉ là nữ nhân mà thôi.
Ai mà không mưu cầu hạnh phúc chứ?
- Ta biết, ta lúc đó nhất định sẽ không giữ chân ai lại! Chỉ là, nếu có khó khăn, các ngươi có thể gặp ta!
Sau khi nàng nói xong, A Vệ cúi đầu cảm tạ ơn nàng rồi cũng rời đi.
Nhã Tịnh xuống phố, con phố hoang tàn khi xưa bây giờ đã trở nên náo nhiệt hơn nhiều.
Binh lính đã giúp người dân tu sửa lại nhà ở, cùng nhân dân trồng rau.
Có người đã thành thân, có một cuộc sống an cư lạc nghiệp.
Trước kia, nàng ích kỷ chỉ mong muốn bản thân có thể có được hạnh phúc, sau đó chui rúc một nơi sống những ngày tháng bình phàm.
Giờ, con dân trăm họ đang đè nặng đôi vai gầy ấy.
Nàng dù muốn cũng chẳng thể ích kỷ như trước nữa!
Hoa nở, trăng vừa tròn.
Nhã Tịnh lại đem đàn ra gảy, tiếng đàn cô đơn tịch liêu vang vọng khắp nơi.
Diễm An và A Hoa tay mỗi người cầm một xâu thịt, A Vệ cùng Ý Hiên nắm tay nhau xách rượu tới.
Lưu sư phụ rút tiêu ra, nhẹ nhàng hòa cùng tiếng đàn của nàng.
Đã chẳng còn tịch liêu nữa, Nhã Tịnh mỉm cười, chấm dứt khúc nhạc.
Phi thân xuống nơi mọi người đang đứng, môi nàng nở nụ cười bạnh phúc.
- May mắn, ta đã gặp được các người! Cùng nhau xảy ra bao chuyện, ta biết rằng các ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta! Sắp tới hai người tổ chức tiệc hỉ rồi, không thể làm rầm rộ như ta mong muốn vì nơi này còn vương nỗi đau chiến sự.
Nhưng, ta nhất định sẽ mở một tiệc Hỉ khiến bao người ngưỡng mộ! Nào, hôm nay chúng ta sẽ nâng ly vì chuyện vui, không say không về!
Sau khi nàng nói xong, mọi người lại nâng ly.
Cùng nhau trở về ngày tháng ấy, khi nụ cười chẳng ươm màu phiền muộn, đồng thanh cùng nhau hét.
- Không say không về!
Họ là tuổi trẻ của nhau, cùng nhau bước đi trên con đường trưởng thành!
Diễm An đã chẳng còn là cô nhóc láu cá chỉ biết trộm cắp như trước.
Lưu sư phụ cũng chẳng còn là người mặc kệ sống chết kẻ khác.
A Vệ cũng không còn là kẻ chỉ cứng nhắc tuân theo mệnh lệnh, cùng những thứ cổ hủ.
A Hoa cuối cùng cũng được sống là chính mình.
Còn nàng thì sao? Chẳng ai có câu trả lời, đêm nay trăng thật tròn.
Tiếng nói cười như xua đi âm u nơi tử thành, mầm non đã hé chờ ánh nắng mùa xuân.
Trên trời ngàn sao, cũng không đổi được hạnh phúc phút giây này!
Nhã Tịnh nhìn từng người say mèm, nàng đem chăn tới đắp cho từng người.
Cuối cùng mệt mỏi nằm gục xuống, cùng lúc đó mọi người tỉnh lại.
Họ tiến sát về phía nàng, cùng nhau bao bọc, bốn tấm chăn nhỏ hợp lại thành một chiếc chăn to ủ ấm nhau trong đêm lạnh mùa xuân.
Thật đẹp...
Cuối cùng, Nhã Tịnh buông bỏ cái nhíu mi phiền muộn.
Môi nhẹ nhếch lên nụ cười, an an tĩnh tĩnh ngủ ngon.
- Ngày mai, chúng ta sẽ chơi tài xỉu nhé, ta muốn đặt đại!
Nàng như nói mớ, như tiểu cô nương ham chơi ngày ấy.
Mọi người đều đồng thanh hô nhẹ "Được."