Hắn nghe nàng nói, ánh mắt lóe qua tia cười.
- Thật ra, cũng không phải không còn gì báo đáp!
Nhã Tịnh tuy nhìn bình thản, nhưng bản thân nàng lại vô cùng sốt ruột.
- Người có thể nghe ngóng giúp ta, phụ vương cũng mẫu hậu họ sao rồi?
- Người an tâm, Khánh Vương cùng Khánh hậu đã được giải cứu thành công.
Khánh Vương tuy cắn lưỡi tự sát nhưng chúng ta có cách cứu người, người cũng đang nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Khánh Hậu đã được uống thuốc giải độc, đưa ra khỏi cung.
Nghe tới đó, Nhã Tịnh thở phào.
- Vậy rốt cuộc, người là ai?
Nhã Tịnh khẽ cười.
- Chắc chắn người không phải cái danh "A Vĩ" như thường.
Hắn đã biết rõ việc trong kinh thành, cũng biết phụ mẫu nàng, dường như hắn sớm đoán biết được toàn bộ chuyện này.
Khi đó, có lẽ hắn cũng cố tình cho nàng nghe lén hai người bàn bạc.
Tên này mưu kế sâu xa, nàng không thể không đề phòng.
Chỉ giúp nàng vài lần, nàng không thể dễ tin người nữa.
Nàng đã bị đâm tới không chỗ nào lành lặn nữa rồi!
- Công chúa cứ an tâm tại đây nghỉ ngơi dưỡng thương, sau khi người khỏi hoàn toàn ta sẽ nói cho người!
Nói rồi hắn rời đi, để lại nàng chăm chăm nhìn trần nhà.
Nàng nhớ lại giây phút nàng như mất đi toàn bộ thế giới, phụ mẫu cứ vậy mất đi trước mắt nàng...
Nhã Tịnh chợt nhớ tới nhóm A Hoa, Diễm An, hai hảo tỷ muội của nàng hẳn đã nghe tin nàng mất.
Không biết họ có làm điều gì dại dột không, mong rằng, họ không làm gì.
Nhưng, chẳng như nàng mong muốn.
Nơi xa xôi, họ đã sớm nghe tin nàng.
Nhóm A Hoa đã tập hợp binh lính rèn luyện, một lòng báo thù cho nàng.
Nhã Tịnh tốn ba tháng dưỡng thương, cũng đã may mắn báo tin bình an cho Diễm An cùng A Hoa.
Bảo hai người họ đừng manh động, sắp tới sẽ là mùa mưa.
Nạn dân sẽ từ khắp nơi đổ về kinh thành hoặc các địa phương khác.
Lúc đó sẽ cho người của Vô Tình sơn trang từ từ cải trang thành người dân vào kinh thành.
Tập hợp từng nhóm một, từ khắp nơi đổ về kết tập tại đây.
Nhã Tịnh vừa dưỡng thương, bản thân không quên thu thập tin tức.
Nhận được tin Tư Đồ Kha Luân đã về Tư Đồ quốc, người của Hắc các cũng chỉ đang chuẩn bị xây dựng xào huyệt ở đây.
Nhã Tịnh được biết, bây giờ chúng đã bắt đầu buôn bán nha phiến, hãm hại người dân.
Nha phiến, bài bạc đã khiến nhiều nhà tan cửa nát nhà.
Nơi nơi trai tráng đã rơi vào con đường mê man, đồng ruộng không làm.
Nơi chiến trường Tây Vực không kẻ tiếp tế, may mắn có mãnh tướng đã xây dựng lương thực tự cung tự cấp như lời nàng nói.
Thù trong giặc ngoài, làm nàng thật đau đầu.
Nhìn nàng lại ngủ gục trong đống văn kiện, A Vĩ bước vào thở dài.
Thật đúng là một nữ nhân cứng đầu! Hắn đã khuyên nàng, khi nào vết thương lành hẳn mới có thể làm việc.
Vậy mà vết thương nàng mới đóng vảy đã vội lao đầu vào công việc, chưa kể đã phải gánh bao nhiêu trọng trách.
Hắn nhìn qua cửa sổ, đôi phu thê ân ái Khánh vương cùng Khánh Hậu đang nắm tay nhau đi dạo thở dài.
Hắn có chút tò mò, tại sao nữ nhân này lại ôm hết việc vào bản thân như vậy.
Rõ ràng nàng có thể nhân cơ hội này sống cuộc sống tự do, không bị gò bó không phải sao?
Thật ra, không phải nàng chưa từng có ý như vậy.
Nhưng mỗi lần nàng bước chân ra khỏi đường, thấy đường phố chẳng còn nhộn nhịp, ai cũng cầm lấy tẩu thuốc.
Cướp bóc, nghiện nghập.
Trẻ con đứng một nơi than khóc, không khí nhuộm màu bi thương.
Nàng không thể để Khánh quốc rơi vào tay kẻ như hắn, tuyệt đối không thể.
Vậy nên, nàng nguyện để bản thân rơi vào bước đường cùng.
Tiểu Bảo may mắn, được đưa về Lang quốc.
Nàng đã gửi tiểu Bảo tại Lang quốc, dù sao hắn cũng có tình phụ tử không lâu với tiểu Bảo.
Ít nhất, hắn bây giờ có lẽ sẽ không hại tiểu bảo.
Hoặc, chính nàng đã không còn cách nào khác.
Thêm ba tháng nữa, mùa mưa đã sắp hết, người của nàng đang dần tràn về nơi đây cũng không ít.
Nhưng để tiến vào kinh thành, không thể quá nóng vội.
Nàng phải tìm cách tách Hắc các ra trước.
Nhìn bản đồ chi chít cờ, A Vĩ đứng cạnh nàng phe phẩy cây quạt.
Từ khi hai người gặp nhau, hắn vẫn luôn đeo mặt nạ chưa từng lộ mặt.
Nàng cũng không buồn hỏi hắn, cũng không yêu cầu hắn gỡ mặt nạ.
Sau tầm ấy thời gian, nàng chỉ biết hắn làm việc cho phụ mẫu nàng.
Lúc trước, đúng là vừa hay cứu được nàng mà thôi.
Hiện tại, hắn là tay dưới đắc lực của nàng.
Gia Cát Lượng của nàng!
- Công chúa, theo vi thần thấy, phía đông cung phòng vệ yếu kém.
Nếu chúng ta đánh từ nơi này, sẽ dễ dàng hơn!
- Ta không nghĩ vậy, ta sợ đó có bẫy! Dù sao, phụ mẫu ta mất xác hắn lại không có động tĩnh gì.
Nếu là vậy, một là hắn biết phụ mẫu ta có toan tính, hai là hắn đã quá tự tin về thực lực của mình! Nếu như là các kẻ khác, chúng sẽ nhất định tìm kiếm thân xác phụ mẫu ta và thiêu hủy chúng.
Nên ta e, tất cả bây giờ là bẫy mà thôi!
- Vậy, người có ý gì?
- Ta đã cho người thâm nhập Hắc các, nhưng bọn chúng quá xảo quyệt.
Không ít người của ta đã bị giết, nên ta không tính gửi người tới Hắc các nữa.
Hiện tại, người dân nghiện nha phiến càng ngày càng nhiều.
Ta nghĩ rằng, sẽ tập hợp những người còn giữ được lý trí và tỉnh táo kết hợp cùng người của ta tạo thành một cuộc náo loạn nhỏ.
Từ từ khiến Hắc các ra tay, sau đó tìm kiếm chứng cứ.
Đem người phá bỏ hắc các, khiến bọn chúng bị xáo trộn.
Ít nhất, phải khiến chúng thu nhỏ phạm vi và tách ra khỏi hoàng cung, tuy rằng chắc chắn chúng sẽ để vài quân cờ trong đó để nắm giữ vài việc.
Sau khi hạn chế được Hắc các, ta sẽ từ từ thu lưới dần với chúng.
Để chúng không thể liên lạc với bên ngoài, tiếp tới sẽ tấn công Hoàng Cung.