Lang Minh Triết xoa tóc mai của nàng, Nhã Tịnh có chút khó mà tin.
- Ta chỉ muốn đi cho thoải mái, dù sao bây giờ cũng chưa thể thu lưới ngay.
- Nhưng mà...
Lang Minh Triết nắm lấy tay nàng, hắn nhìn sâu vào mắt nàng mà mỉm cười.
- Tin ta!
Nhã Tịnh bỗng cảm thấy yên lòng, nàng có lẽ nên tin hắn lần này.
- Được!
Nàng mỉm cười, ba ngày sau.
Vương gia cùng vương phi cải trang vi hành, nghe đồn Tứ vương gia sẽ đưa vương phi tới một sơn cốc để cho vương phi an tâm tĩnh dưỡng.
Chờ tới khi Vương phi sinh xong tiểu quận vương mới trở lại.
Trên đường đi, Nhã Tịnh cởi bỏ quần áo lụa là, mặc bộ y phục của một phú thương bình thường.
Lang Minh Triết nhìn nàng khó hiểu, dù sao cũng không cần diễn như vậy! Bọn họ muốn tiền có tiền, muốn thế có thế.
Dù sao cũng chỉ là đi du sơn ngoạn thủy thôi mà? Nhã Tịnh chỉ mỉm cười, nàng không trả lời hắn.
Hai người cứ đi theo hướng của mặt trời, phía Tây nhỉ? Chỉ thấy một tháng sau hai người dừng chân, nơi đó là một thôn trang nhỏ trên đỉnh núi.
Bây giờ đã là vào xuân, cây cối xanh tốt.
Người dân nơi này sống chan hòa, không có tranh đấu.
Thấy nàng một thân thường phục, lại thấy Lang Minh Triết một thân lụa là có không ít lời bàn tán.
- Nhị thẩm, ngươi xem đôi tình lữ kia hẳn là bỏ nhà ra đi! Chứ nhìn y phục thôi cũng thấy là thân phận khác biệt, tỷ nói xem có phải là trốn tới đây hay không?
Vị Tam thẩm hóng hớt chạy tới nhà Nhị thẩm lôi người ra xem chuyện cùng mình, vị Nhị thẩm kia tay còn đang giặt đồ cũng nhìn qua.
- Sao ta biết được, ta cũng đâu quen họ.
Hay ngươi tới hỏi đi?
Vị Tam thẩm kia nghe vậy liền ngượng ngùng.
- Ta cũng đâu thể...
Nhã Tịnh khẽ cười, nàng không mấy bận tâm lời họ nói.
Cầm tay Lang Minh Triết đang đỡ mình nhẹ nói.
- Chúng ta ở đây đi!
- Được nghe nàng!
Trưởng thôn thấy người tới liền ra xem, Lang Minh Triết vừa nhìn qua liền hiểu tiến tới thủ lễ.
- Mạn phép xin hỏi, lão nhân gia là trưởng thôn nơi này sao?
Vị lão nhân gia kia vừa nhìn thấy hắn liền gật đầu, có vẻ người này có học rất cao.
Mọi cử chỉ đều vô cùng thanh thoát.
- Đúng vậy, các ngươi là ai? Tới đây cần có gì trợ giúp?
Lang Minh Triết nghe vậy liền thả lỏng mỉm cười.
- Đã làm phiền người rồi, ta và phu nhân họ Liễu, chúng ta là thương gia.
Đáng tiếc, bây giờ loạn lạc.
Thuế cao cùng có nhiều cướp bóc đã khiến chúng ta tán gia bại sản.
Ta cùng phu nhân bây giờ chỉ muốn tìm nơi nào đó để an dưỡng cùng nghỉ ngơi một thời gian.
Hôm nay đi ngang qua đây, cảm thấy nơi này vô cùng tốt nên muốn xin người tá túc ở đây một thời gian!
Nghe Lang Minh Triết nói vậy, trưởng thôn liền có chút đăm chiêu.
- Không phải ta không muốn giúp các người, ngươi cũng thấy đấy! Nơi này cũng chỉ có vài nhà, chúng ta đều đã sớm thân thuộc với nhau.
Giờ có thêm chỉ e mọi người thấy bất tiện, chưa nói tới nơi đây nước uống lấy xa, lương thực cũng tự cung tự cấp.
Các người chịu được hay sao?
Lang Minh Triết nghe vậy liền tiếp lời.
- Trưởng làng người an tâm, ta có thể! Hơn nữa chúng ta cũng chỉ xin trú chân một tháng mà thôi, sau đó chúng ta sẽ rời đi! Còn về nhà ở, phu thê chúng ta sẽ dựng tạm một nhà nhỏ mà thôi! Khi đi chúng ta cũng sẽ dọn sạch sẽ!
Vừa nói Lang Minh Triết vừa đưa vào tay trưởng làng một túi bạc, vừa thấy vậy lão đành thở dài.
- Thôi được, ta sẽ cho các người trú tạm nơi đây một tháng.
Nhớ lấy, một tháng sau các người phải rời đi!
Vừa nghe như vậy, Nhã Tịnh liền hiểu nơi này không bình thường.
Nhưng lần này chỉ là du sơn ngoạn thủy, nàng không có ý khác.
Nhìn khung cảnh nơi đây, Nhã Tịnh hít một hơi thật sâu.
Nhìn kìa, hoa đang nở thật đẹp.
Lang Minh Triết nhìn Nhã Tịnh rất lâu mới nở nụ cười hài lòng không nhịn được mà xoa má nàng.
- Chúng ta đi thôi!
Lần này Lang Minh Triết muốn đưa A Hoa theo để chăm sóc nàng nhưng Nhã Tịnh từ chối, nàng muốn được tự làm mọi việc với Lang Minh Triết chứ không phải là có người hầu hạ!
Trưởng làng rộng lượng, cho nàng cùng Lang Minh Triết ở tại một căn nhà hoang cuối thôn! Tuy không sạch sẽ nhưng dọn lại, sửa sang một chút là có thể ở tạm!
Nàng khua Lang Minh Triết đi quét mạng nhện, sửa ngói.
Nhã Tịnh nàng thì đi xa gánh hai xô nước lớn về quét nhà dọn những đồ đạc linh tinh.
Vì lần đầu làm những chuyện này, tay chân Lang Minh Triết có chút lóng ngóng.
- Phu quân! Chàng làm gì mà lâu vậy? Sao nhà vẫn còn một lỗ hổng lớn thế kia? Chàng có làm được không? Hay để ta?
- Nàng ở yên đó! Là nam nhân há có thể không được? Để ta làm!
Nhã Tịnh bật cười nhìn dáng vẻ hì hục làm việc của hắn, lần này Lang Minh Triết cũng đã thay một bộ quần áo vải bố, là kiểu mà dân thường hay mặc.
Có lẽ hắn không biết, bây giờ nhìn hắn đã trẻ ra bao tuổi.
Giống như chẳng còn gánh nặng, chỉ là một vị phu quân làm việc nhà bình thường.
Bờ vai vững chắc ấy như thu hút nàng hơn, vỗ lấy khuân mặt si mê của mình Nhã Tịnh khẽ cười dọn đồ đạc.
- Phu quân! Có mấy cái ghế đã hỏng chân, xíu chàng xuống sửa giúp ta! Đúng rồi, chăn gối chúng ta mang đi ta đang phơi ở sân sau! Bây giờ ta quét nhà khá bụi chưa đem vào, trời cũng sắp mưa rồi! Khi nào mưa chàng đem về giúp ta! Quét nhà xong ta sẽ đi lấy thêm nước để tắm!
- Được rồi, nàng cứ đi đi! Để ta làm cho!
Lang Minh Triết mải mê sửa nhà không mấy để tâm lời nàng nói, Nhã Tịnh không biết liền nhẹ lòng quét nhà.
Sau khi quét nhà xong, hai thùng nước cũng hết.
Nhã Tịnh đành lấy gánh tiếp tục xách nước, không quá bận tâm tới ánh mắt kì lạ của mọi người nàng chỉ mỉm cười gật đầu với họ.
Trời đã mưa rồi! Khi Nhã Tịnh xách nước về được nửa đường trời bỗng đổ mưa xuân, mưa lất phất làm ướt áo nàng, mặc kệ con người đang đổ mồ hôi nóng hổi vì mệt.
Nếu cứ như vậy, nàng ốm mất.
Kiếm lấy cây to bên vệ đường, Nhã Tịnh ngồi chờ cơn mưa qua.
Khi mà mưa tạnh, Nhã Tịnh điềm nhiên về tới nhà thì trên mái vẫn còn một lỗ hổng nhỏ, trong nhà vẫn có chút ướt hẳn đã bị dột! Lang Minh Triết một góc đang cầm búa đóng lại chiếc ghế, mà có vẻ như hai chân đầu bị lệch với hai chân dưới rồi! Cố nén cười, nàng lại gần hắn.
- Phu quân, chàng cắt chân ghế như vậy cũng được hay sao? Chàng phải cắt chúng đều nhau chứ?
- Ta biết mà, chỉ là nó có chút lỗi mà thôi! Chờ ta đóng xong ghế cắt lại lần nữa là được! Không sao cả!
Nhìn sự tự tin của hắn, Nhã Tịnh tuyệt vọng.
Được rồi, nàng hiểu sự hiếu thắng của nam nhân mà!
Nhã Tịnh đi vào phòng ngủ muốn lấy y phục liền thấy chiếc giường trống chơn vội chạy ra.
- Phu quân, chàng đã đem chăn vào chưa?
Tay đóng chân ghế của Lang Minh Triết lập tức cứng đờ, hắn quay qua nhìn nàng bộ dáng thập phần đáng thương hỏi lại.
- Chúng ta có một bộ đề phòng mà đúng không?
- Không phải ta đều phơi rồi hay sao?
Không khí triệt để rơi vào trầm ngâm, nếu có thể nàng thật muốn phạt hắn quỳ trên vỏ sầu riêng như mẫu thân đại nhân của nàng thường bắt phụ thân quỳ.
- Ta giết người!
Nhã Tịnh lao tới cắn một phát vào tay Lang Minh Triết, bởi lẽ hôm nay nàng dính mưa rồi! Đêm nay Nhã Tịnh chỉ muốn được cuốn mình trong chiếc chăn ấm bé nhỏ, vậy mà mong ước nhỏ bé đó lại bị tên kia cướp mất.
Lang Minh Triết bị nàng cắn bất ngờ cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng, hắn không dám làm gì nàng, càng không dám phản kháng.
- Phu nhân, ta biết lỗi rồi! Tha cho ta đi!
Lời này Lang Minh Triết nói ra khiến Nhã Tịnh đang cắn tay hắn trực tiếp hóa đá, nàng nhìn lên Lang Minh Triết rồi sờ đầu hắn.
- Chàng nói thật đi! Có phải lúc chàng sửa mái rơi từ trên đó xuống đúng không? Hay chàng bị ai đoạt xá rồi? Có bị làm sao không? Hay sốt rồi? Quái, chàng có sốt đâu!
Lang Minh Triết nhìn một màn nàng ríu rít như vậy có chút mỉm cười ôn nhu, hắn xoa lấy má nàng mà nói.
- Ta là phu quân nàng, ta làm vậy có gì lạ sao? Chưa kể lần này quả thực là ta có lỗi, đêm nay có lẽ phải để nàng chịu lạnh rồi!
Nhã Tịnh sốc mà Nhã Tịnh không nói, nhưng trong não nhỏ của nàng lại hiện lên một bóng đèn nho nhỏ!
- Ý chàng là chúng ta sẽ giống một đôi phu thê bình thường sao?
Nắm lấy tay nhỏ của nàng, Lang Minh Triết gật đầu.
- Ta sẽ gọi nàng là Tịnh nhi! Nhưng ta vẫn thích gọi nàng là phu nhân hơn, ngoài ra dù nàng có làm gì.
Ta cũng không trách cứ nàng, chúng ta là đôi phu thê ân ái!
Nhã Tịnh thu hồi lại biểu cảm lo lắng, nàng tách khỏi Lang Minh Triết xoay cổ tay khẽ cười.
- Ta chỉ chỉ chờ câu này của người thôi!
Lang Minh Triết thấy nàng trong nháy mắt thay đổi không chút kinh ngạc, dù sao hắn cũng đã quá quen với việc này.
- Ý nàng là sao?
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy! Theo điều luật của ta, bất cứ ai dám làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của ta sẽ bị phạt quỳ một nén hương! Không nghe lời ta phạt quỳ hai nén hương! Cãi ta phạt quỳ ba nén hương!
Nhã Tịnh chống tay lên cằm nhìn Lang Minh Triết có chút mong chờ, nàng khẽ cười.
Một nam nhân đứng trước thiên đao vạn mã không lo sợ, một nam nhân chỉ quỳ với duy nhất một người, một nam nhân giết người không chớp mắt lãnh khốc vô tình.
Cái tôi của hắn quá lớn, nếu nàng muốn hắn quỳ thì sao?
Quả nhiên, ngay lập tức sắc mặt của Lang Minh Triết đen như đáy nồi, hắn có chút tức giận và bất lực nhìn nàng.
- Không cần hồ nháo, nàng biết ta sẽ không nhận hình phạt này!
Câu trả lời nằm trong dự đoán của nàng, Nhã Tịnh cũng không hứng thú hạ thấp cái tôi của hắn.
Nàng chỉ muốn trêu chọc hắn đôi chút mà thôi, mỉm cười thu lại bộ dáng hóng hớt.
Nhã Tịnh tựa người vào ghế thở dài.
- Ta sẽ đi đun nước tắm trước, chàng cứ sửa đồ đi! Xong sẽ tới lượt chàng tắm!
Nhã Tịnh lười biếng đứng dậy rời đi, Lang Minh Triết nhìn theo bóng nàng cũng hạ ghế xuống như suy nghĩ gì đó rồi vào trong phòng ngủ.