Ra vậy, thảo nào tiểu thư lại luôn không biết phép tắc lễ nghi như vậy.
Học cầm, kỳ, thi, họa mà lại không học lễ nghi, có lẽ ta sẽ nhắc nhở một chút với tướng quân, giúp tiểu thư học hỏi cho đủ! Phu nhân của ta vì ta mà phải khó khăn sinh nở, ta cũng đều chứng kiến.
Vì vậy, nàng luôn là đẹp nhất trong mắt ta, chưa nói tới nàng là Vương phi, Nhã Tịnh tiểu thư nói như vậy là đang lăng mạ vương phi.
Miệng lưỡi không biết uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, không ai cần ngươi là phải! Vừa hay, ta thấy Lục công tử cũng không tệ, hay ta làm mối cho người nhé?
Nhã Tịnh khẽ cười, đúng là thâm độc! Một chiêu tất sát, Nhã Như Tuyết mặt đen hơn than nhưng lại không dám nói gì.
- Vương gia, người hiểu lầm rồi! Là Nhã Tịnh bản tính ăn ngay nói thẳng, không nghĩ nhiều đã mạo phạm vương phi.
Con bé nó không dám có ý xấu gì, vương gia thứ tội!
Mẫu thân nàng lên tiếng giúp nàng ta giải vây, Lang Minh Triết nhìn qua người "mẫu thân" trước mặt khẽ lắc đầu.
- Nếu người đã nói vậy ta cũng không trách, chỉ mong sau này chúng ta không gặp lại! Vương phi đã là người có phu quân, cũng chính là người của ta.
Ngay cả họ cũng không còn là họ Nhã, mong hai vị đây chớ nhầm lẫn! Nói rồi Lang Minh Triết cho người đi đưa hai người kia về, thậm chí còn đầy "thiện chí" nhắc nhở Nhã Lâm chớ làm phiền vương phi.
- Vương gia!
Lang Minh Triết đang viết thư liền nhìn qua nữ nhân đang mài mực cho mình.
- Nàng có chuyện gì sao?
- Người đang kéo dài thời gian thu lưới sao? Ta đã nhờ người điều tra, dù sao đã không ít người của Nhã Lâm bị người nắm thóp.
Chưa nói tới còn có những kẻ đã quy hàng người.
Thêm vụ việc bên bờ biển kia...
- Nàng đã điều tra từ lúc đó?
- Không hẳn, ta chỉ nghi ngờ đôi chút.
Lúc về đây ta mới bắt đầu điều tra, điều gì đã làm chàng lưỡng lự? Binh phù không phải cũng đã về tay chàng hay sao?
Lang Minh Triết bỗng suy nghĩ, đúng vậy.
Hắn lưỡng lự điều gì cơ chứ? Lật đổ tướng quân phủ, chiếm lấy binh phù, chiếm đóng đông cung lên ngôi vương là thứ hắn luôn mong ước.
Dưới sự trợ giúp của nàng, hắn còn đang lo lắng điều gì? Lo lắng nếu hắn lên đó, nàng sẽ rời đi hay sao?
- Vương gia, bên ngoài có quân lính của phủ Tướng Quân tới.
Bên đó trình báo lên Hoàng Thượng nghi ngờ rằng người đã lấy đi binh phù!
- Được rồi, các ngươi cứ đi làm việc của mình đi.
Ta ra ngay!
Lang Minh Triết nhìn nàng, hắn khẽ xoa đầu nàng mỉm cười.
Điều này hai người đều dự đoán qua được, chỉ là...
- Vương gia!
Vừa thấy Lang Minh Triết, Nhã Lâm liền tiến tới.
- Không ngờ tới Vương gia lại có sở thích lấy trộm đồ của chúng ta đấy! Người nên giao trả binh phù cho ta trước khi quá muộn!
Nàng bước ra từ đằng sau Lang Minh Triết, Nhã Lâm vừa thấy nàng liền vô cùng khó chịu.
- Tiện nữ, ngươi vậy mà dám tiếp tay cho giặc!
Tới hẹn lại lên, Nhã Tịnh đem con mắt ngập nước nhìn Nhã Lâm trước mắt.
- Phụ thân, ý người là sao? Vương gia vẫn luôn đau ốm bệnh tật, khó khăn lắm mới có thể cùng nhi nữ ngao du thiên hạ.
Vừa mới về chưa lâu, phụ thân liền tới đây như vậy.
Lại nói chúng ta lấy binh phù của người là sao? Binh phù vương gia cần để làm gì chứ?
Nhã Lâm nhìn thấy nàng như vậy, cũng không hề tin tưởng.
- Ngươi đúng là nối giáo cho giặc! Ăn cháo đá bát, ngươi đã sớm thay lòng! Chỉ chăm chú tới bản thân, mặc kệ tình thân! Nhã Tịnh đã kể hết mọi chuyện cho ta rồi!
Nhã Tịnh hàng real khẽ nhướng mày cười.
Nhìn qua binh lính của hắn, ơ kìa! Người quen!
- Yo! Nhã Tịnh muội muội, ta đi không lâu mà muội đã lấy được lòng phụ thân rồi nhỉ? Còn đặt điều nói xấu ta gì đây? Không phải là ta chỉ bảo muội, nếu thích vương gia như vậy, hay buộc bản thân làm quà tới cho vương gia thị tẩm hay sao? Lỡ đâu vương gia lại thích muội thì sao, vậy mà muội gì cũng nói với phụ thân chứ?
Nhã Lâm nhìn qua Nhã Như Tuyết mặt đen như đáy nồi bên cạnh mình có chút kinh ngạc, ý của tiện nữ kia là như nào?
- Ai ya! Hình như ta lỡ lời rồi! Phụ thân không biết chuyện gì sao? Nhã Tịnh muội ấy muốn vào phủ ta làm thiếp, chậc! Thất trách thật đấy, vậy mà không ai báo lại cho người sao.
Chuyện hôn sự há phải trò đùa!
Nhóm người hóng hớt ngày càng đứng lại nhiều hơn, nàng chống tay lên cằm khẽ suy tư lại tiếp tục nói.
Nhã Lâm nhìn biểu cảm của Nhã Như Tuyết coi như đã hiểu, tức giận tới đập bàn nhưng lão lại không biểu hiện ra quá nhiều.
- Ngươi đừng có mà đánh trống lảng, ta đã xin ý chỉ của thánh thượng tới đây lục soát! Người đâu! Xông vào!
Đám binh lính muốn chạy lên liền bị Lang Minh Triết đạp xuống, Nhã Lâm thấy vậy liền khẽ cười.
- Nào, sao lại không cho quân lính vào như vậy? Hay là ngươi có gì khất tất, không muốn cho chúng ta khám xét? Hoặc đang giấu binh phù tại đó?
Lang Minh Triết chỉ an nhàn khẽ cười, hắn dùng giọng bình ổn mà nói.
- Cũng không hẳn, ta chỉ muốn xem thánh chỉ như nào! Phủ của ta, không phải kẻ nào muốn vào thì vào! Càng không phải kẻ nào cũng có thể đặt điều nói mà không có chứng cứ.
- Đúng vậy, hơn nữa nếu không tìm thấy binh phù ở phủ chúng ta thì sao? Đường đường là một vương gia, người của hoàng tộc.
Vậy mà bị những kẻ không có chứng cứ, tùy tiện buộc tội đi tới tận cửa phá bĩnh mà không có hình phạt.
Nếu chuyện này đồn ra ngoài, chỉ e rằng danh tiếng một thời của Vương gia sẽ bị giảm đi mà thôi! Vậy, ai chịu trách nhiệm đây?
- Ý ngươi là chúng ta sẽ phải chịu hình phạt nếu không tìm ra hay sao?
- Đó là người tự nói đấy Tướng Quân, mọi người ở đây cũng đã nghe rõ! Các người hãy ghi nhớ lời này!
Lang Minh Triết cướp thời cơ mà nói, sau khi nhận được lời chắc chắn của Nhã Lâm mới tránh ra cho người vào lục soát!
Nhã Tịnh gẩy gẩy tay Lang Minh Triết tò mò.
- Không phải người giấu xuân cung đồ nên ngại ngùng đó chứ?
Lang Minh Triết nhấp trà rồi bẹo bẹo má nàng.
- Vậy nàng nói xem, chắc không phải nàng giấu quỹ đen nên có tật giật mình đó chứ?
- Ha! Vương gia cũng biết, thiếp đâu phải là người có nhiều kim ngân châu báu!
Ta chỉ có ngân phiếu mà thôi! Cùng vài mảnh đất, thêm chút quán! Cũng ít mà!
- Ha!
Lang Minh Triết học lại giọng điệu của nàng, hắn từ khi nào cũng trở nên như vậy rồi? Đúng là "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng" mà! Nhìn đi, nàng đã khai sáng được một khúc gỗ rồi, thật đáng kinh ngạc!
Lục soát cả một ngày, không ai tìm ra thứ gì! Nàng đã gục bên vai Lang Minh Triết ngủ ngon lành, hắn lại không nỡ làm phiền nàng.
- Tướng Quân, chúng ta không tìm thấy gì!
Nhã Lâm ánh mắt giết người nhìn qua Lang Minh Triết cùng nàng, vì ánh nhìn quá khó chịu.
Nhã Tịnh tỉnh lại, Lang Minh Triết liền chỉnh lại y phục cho nàng.
- Bọn họ làm nàng khó chịu sao?
Nhã gật đầu, dù sao nàng cũng khá nhạy cảm.
Ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, muốn ngủ ngon cũng khó.
- Đã tối muộn rồi sao, hôm nay chúng ta qua khách đi/ếm ăn tối thôi! Dù sao ta cũng không có hứng nấu nướng!
- Được, nghe nàng!
Nói rồi Lang Minh Triết dìu nàng ngồi dậy, hắn còn bóp vai cho nàng, sợ nàng ngủ lâu mỏi người.
Nhã Như Tuyết ánh mắt đầy thù hận nhìn qua Nhã Tịnh, rõ ràng đều của nàng ta.
Sao lại là của Nhã Tịnh được chứ!
Không ai nói cho nàng ta biết sự thật, cuối cùng vì Nhã Lâm thủ hộ nàng ta chặt chẽ, không khác gì đem một con dao kề cổ nàng ta!
Nhã Tịnh biết nàng ta nhìn mình như nào, nhưng chỉ một ánh nhìn cũng khiến nàng lười để ý.
Ôm lấy Lang Thiệu Huy, nàng đứng trước nhóm người phủ tướng quân.
- Thế nào? Không tìm được gì sao? Vậy ta muốn hỏi, trong phòng chàng có xuân cung đồ không vậy?
Nhã Tịnh hài hước hỏi, Lang Minh Triết cũng không kém cạnh ôm lấy eo nàng.
- Vậy các người có thấy trong phòng vương phi, dưới cây và trên giường không có vàng bạc kim ngân chứ? Đó là quỹ đen của nàng ấy đấy!
Đủ trêu ngươi, Nhã Lâm tức tới hai tay siết chặt.
Tên sói kia lại giấu kỹ tới vậy, lại nhìn qua nàng hắn hai mắt lạnh băng.
Nếu đã vây...
Một tuần sau, Lang Minh Triết có việc phải rời đi một tuần.
Hắn không an tâm để nàng ở lại, thậm chí còn muốn bế nàng theo cùng.
Cuối cùng lại bị nàng từ chối, Nhã Tịnh nhìn xe ngựa xa dần khẽ thở dài.
Tên này quả thực quá dính người mà!
Ngày đầu tiên Lang Minh Triết rời đi, phủ Tướng Quân cho người gọi nàng trở lại.
Cũng lâu rồi, nàng không trở về nơi đó.
Có lẽ bây giờ chào đón nàng là đám người kia đi? Hẳn sẽ không có chuyện tốt, nàng cũng đành đi bước nào hay bước đó.
Nàng không cho A Hoa đi theo, vừa bước vào cửa liền đóng lại.
Đám gia đinh sông tới, Nhã Tịnh ngoan ngoãn bị ép giải xuống hầm sâu.
Nơi đó mẫu thân của nàng đang bị trói trên cột, trên người có vài vết thương.
Ô kìa, nam nhân thật là hèn nhát! Lấy nữ nhân làm quân cờ, sau khi không thắng trận cũng lấy nữ nhân trút giận.
Rõ ràng là bản thân không có bản lĩnh, vậy mà lại đổ mọi tội lỗi do nữ nhân.
Khẽ cười, nàng nhìn Nhã Lâm từ trước đi lên.
- Phụ thân, người cũng thật nóng tính đấy! Với phu nhân của mình cũng không tha! Mẫu thân ta bị đánh nhiều như vậy sao...
Nàng ngó đầu qua những nơi khác, bỗng lại cười.
- Áo bông nhỏ của phụ thân cũng không có ở đây, nếu như người biết nàng ta đã làm những gì, sẽ không bị tức chết chứ?
- Ta không quan tâm!
- Kể cả việc nàng ta đem lòng ái mộ phu quân của ta!
Nhã Lâm nhìn nàng, lão ta nhíu mày.
- Hắn ta không phải phu quân của ngươi, ngươi nên nhớ thân phận của ngươi! Đừng nghĩ rằng ngươi có thân phận đó thật sự biến thành phượng hoàng rồi!
Nàng cũng lười nói thêm với lão hồ ly cứng đầu này, nhìn qua song sắt lại hỏi.
- Vậy người muốn như nào đây?