Chờ thị vệ tìm được khách điếm, bọn họ sai tiểu nhị trực tiếp mang nước vào phòng.
“Vào giúp ta tắm.”
Thời điểm Phong Phân nghe được câu này cả người cứng lại, mặc dù bọn họ đã làm rất nhiều chuyện thân mật, nhưng mà, nàng lại chưa từng giúp hắn tắm rửa!
Tiểu Quả nhìn tiểu thư mình có chút đồng tình, cảm thấy ma trả của cô gia rốt cuộc tìm đến đây, bảo tiểu thư đi vào giúp hắn tắm, trai đơn gái chiếc, hình ảnh nhất định là thiếu nhi không được xem.
“Tự chàng tắm đi.” Phong Phân cự tuyệt.
“Đừng nói nhảm, tiến vào nhanh.”
Nàng bất đắc dĩ, chỉ có thể hít sâu hai cái, bình phục tâm tình, lúc này mới nhắm mắt đi vào phòng.
Lúc này Long An Khác vừa ném cái y phục cuối cùng xuống đất, không giữ lại chút nào hiện ra trước mặt nàng.
Mặt Phong Phân đỏ lên.
Hắn cười xấu xa nói bên tai nàng: “Cũng không phải lần đầu tiên thấy.” Phong Phân đánh hắn một cái.
“Nàng nên làm quen đi.” Nói xong, hắn nhấc chân nhảy vào thùng nước tắm.
Nàng đỏ mặt cầm vải bố đứng bên thùng, do dự một lát, rốt cuộc quyết định xuống tay từ bả vai.
Long An Khác thả lỏng tựa vào cạnh thùng, hưởng thụ sức lực nàng không nặng không nhẹ lau người, thoải mái khiến mí mắt bắt đầu trầm xuống.
Thời điểm Phong Phân phát hiện hắn tựa vào thùng tắm ngủ, đột nhiên cảm thấy đau lòng, nhất định người này tụ họp với bằng hữu một hồi liền vội vã đuổi theo, mí dưới cũng xanh đen rồi. Gấp gáp như vậy làm cái gì? Nàng đi cũng không nhanh, trễ nhất ngày mai hắn cũng đuổi kịp nàng thôi.
Hắn có thể yên tâm ngủ trước mặt mình như vậy, trong lòng Phong Phân cảm thấy ấm áp dễ chịu, người Hoàng gia đa nghi nhất, không cho người khác đến gần mình, nói bọn họ khi ngủ mở một mắt nhắm một mắt cũng không quá.
Rửa sạch chỗ khác còn được, nhưng khi muốn rửa nơi mẫn cảm nhất, yếu ớt, quý giá nhất thì Phong Phân hơi chần chờ chốc lát, mới quyết định động thủ. Mặc dù Long An Khácngủ, thân thể vẫn như trước cảm giác được sự vỗ về chơi đùa quen thuộc, nơi nhạy cảm kia lập tức không khách khí mà giương nanh múa vuốt đứng lên, Phong Phân nhìn thấy liền mặt đỏ tim đập.
Chờ lau xong toàn thân hắn, nàng đổ mồ hôi cả người, mặc dù bây giờ thời tiết ngày càng nóng, nhưng nàng vẫn lo lắng hắn ngâm nước lạnh sẽ nhiễm phong hàn, thừa dịp nước còn ấm đánh thức hắn.
Long An Khác mở mắt thấy nàng liền nở nụ cười, sau đó bước ra khỏi thùng tắm, dang rộng tay chân để nàng giúp mình lau khô. Chờ sau khi lau khô, hắn để thân thể trần truồng ôm nàng lên giường ngủ.
Cho dù chỉ đơn thuần ngủ, Phong Phân cũng cự tuyệt, giờ là ban ngày, cả người nàng lại toàn mồ hôi, cũng muốn đi xử lý.
Long An Khác cũng không cưỡng cầu, hắn thật sự có chút mệt, trước tiên cần phải tịnh dưỡng lấy lại sức.
“Chàng không ăn gì rồi ngủ tiếp sao?”
“Chờ ta tỉnh ngủ rồi ăn.”
“Vậy cũng được.”
Tiểu Quả chờ ở ngoài phòng thấy tiểu thư nhà mình hoàn hảo đi ra, không kịp che lại biểu tình kinh ngạc của mình.
Phong Phân không nói gì, trực tiếp tiến tới đánh vào đầu nàng, Tiểu Quả hắc hắc cười trộm.
“Đi, theo ta trở về phòng thay y phục.”
“A, tốt.”
“Đây là cái gì?”
“Mũ che mặt.”
Phong Phân chau mày: “Ta biết rõ đây là mũ che mặt, chàng đưa cho ta vật này làm gì?”
“Mang.” Long An Khác trả lời đơn giản.
Vốn dĩ Phong Phân không hiểu tại sao một Vương gia vừa tỉnh dậy liền lôi kéo nàng tới thẳng cửa hàng y phục, bây giờ nhìn đến mũ che mặt bằng lụa trắng này, hình như nàng hiểu chút chút.
“Ta không cần.”
“Nàng cần.”
Phong Phân không tiếp tục khai thông với hắn, trực tiếp xoay người ra khỏi tiệm.
Tiểu Quả lấy khăn che miệng cười trộm, mặc dù nàng đần cũng biết tại sao cô gia làm vậy, tính độc chiếm của cô gia thật quá mạnh mẽ.
Long An Khác cầm mũ che mặt đuổi theo.
Thời điểm hắn đuổi tới xe ngựa, thấy Phong Phân chống tay trên cửa xổ, bộ dáng không muốn quan tâm bất cứ ai.
Long An Khác cười đi qua, đưa tay ôm eo nàng: “Cũng chỉ là mũ che mặt mà thôi, đáng để tức giận như vậy sao?”
“Long An Khác, tại sao chàng có thể làm vậy?”
“Ta thế nào?”
“Chẳng lẽ về sau ta không thể gặp mặt người khác sao?”
“Nàng xinh đẹp như vậy, ta chỉ muốn giấu nàng ở trong nhà, không cho ai thấy.”
“Chàng không thể làm vậy!”
“Ta không an lòng.”
“Làm người phải nói đạo lý.” Phong Phân xoay người nhìn hắn: “Trên đời này nữ tử xinh đẹp hơn ta có rất nhiều, cũng không có ai giấu đầu giấu đuôi không dám để cho người thấy.”
“Ta mặc kệ người khác, ta chỉ quản nàng.”
Phong Phân nghiêm túc nhìn ánh mắt hắn.
Thời gian trôi qua từng chút, từ từ Long An Khác không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt lóe lên nhìn trang sức lưu tô trên vách xe.
Phong Phân không cho hắn trốn tránh, đưa tay ôm mặt hắn, buộc hắn đối mặt với mình, lần này ánh mắt hắn dần dần biến hóa, đôi tay nắm chặt, chợt hung hăng hôn nàng…
“A!” Đột nhiên vang lên tiếng kêu đau, hắn bị đau buông nàng ra.
Vẻ mặt Phong Phân không đồng ý nhìn hắn: “Không phải lần nào cũng có tác dụng.”
Long An Khác cảm nhận được hàm nghĩa những lời này, nàng hạ miệng thật độc ác, thật sự cắn hắn.
Phong Phân dùng khăn lau vết máu trên môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Việc khác chàng tùy hứng làm bậy, không quan tâm thì cũng thôi đi, ta có thể nhịn thì sẽ nhịn, nhưng mọi việc phải có giới hạn, chàng không thể hoàn toàn ngăn chặn ta tiếp xúc với người khác.”
Long An Khác không nhịn được lầm bầm: “Nói cho cùng giống như ta không biết phân biệt phải trái.”
Phong Phân hừ một tiếng, chàng cho rằng mình rất phân rõ phải trái sao?
Chuyện phòng the miệt mài quá độ, nàng cắn rang nhịn xuống, không cho nàng nói hơn một câu với nam nhân khác,cái này cũng không có gì, nhưng bây giờ thế nhưng không cho nàng lộ diện trước mặt người khác, hắn rốt cuộc còn muốn làm gì?
“Ta có thể hiểu chàng ghe, nhưng ghen cũng không thể tới trình độ nghi thần nghi quỷ, như vậy ta sẽ rất mệt mỏi, chàng thật hy vọng ta sống bên cạnh chàng mệt mỏi như vậy sao?
Long An Khác im lặng không nói.
Phong Phân nhẹ nhàng thở dài, xoay người nhìn ra cửa xổ.
Long An Khác lẳng lặng ôm nàng, theo ánh mắt nàng nhìn ra bên ngoài.