Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vốn dĩ Linh bà còn có tật giật mình, vừa thấy vậy đã sợ tới mức hồn bay phách tán, hoảng sợ lui về phía sau: “Cứu mạng với!”.
Cẩm Ngu không nhìn thấy gì, nghe thấy động tĩnh như vậy có chút sốt ruột, phe phẩy hai tay: “Bà làm sao vậy?”
Hổ Tử tiến lên, trực tiếp cắn vào ống quần Linh bà, Linh bà sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hô lớn kêu oan: “Quận chúa, lão nô oan uổng, không phải lão nô!”
Cẩm Ngu quay mặt lại khẩn cầu: “Nương nương, biểu ca, mau cứu Linh bà, bà ấy không thể nào hại ta được”
Thẩm Phong Vân nhịn cười, ra lệnh một tiếng: “Hổ Từ, quay về”
Hổ Tử vẫn không chịu buông ra.
Thẩm Phong Vân chỉ có thể tự mình đi tới, khẽ vỗ đầu Hổ Tử nói: “Nghe lời”.
Lúc này, Hổ Tử mới lưu luyến không nỡ, buông lỏng miệng ra.
Nha dịch tiến lên, dùng sức kéo Hổ Tử sang một bên.
Mộ Dung Phong nhăn mặt, thấp giọng hỏi Lãnh Băng Cơ: “Cảnh khuyển này thật sự linh nghiệm như vậy sao?”
Lãnh Băng Cơ nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi”
Hắn càng đè thấp giọng nói: “Chỉ cần nàng không dùng loại thủ đoạn đó với ta thì ta sẽ thật dè dặt, chỉ vẫy đuôi với nàng như vậy thôi.”
Lãnh Băng Cơ ngẩn người, lúc này mới phản ứng lại, “thủ đoạn” trong lời hắn rốt cuộc là có ý gì, khó khăn lắm mới có thể nén cười.
“Mặc dù ta có dùng thủ đoạn này với chàng, chắc hẳn đối với chàng cũng chẳng có tác dụng gì."
“Vì sao?”
“Bởi vì, ta chỉ là nhờ Thẩm Phong Vân lúc tới thẩm vấn Linh bà, bỏ thêm một chút lông chó cái vào bà ta.
Phong vương gia hẳn là không có hứng thú với hương vị này”
Ặc..”
Để tiện.
Vẻ mặt Phong vương gia tối sầm, Lãnh Băng Cơ cố gắng nhịn cười.
Khó khăn lắm Linh bà mới thoát khỏi cảnh khuyển, giống như được tại qua nạn khỏi, một lúc sau mới ổn định tinh thần, không ngừng dập đầu với Huệ phi: “Huệ phi nương nương, lão nô oan uổng.
Quận chúa là do lão nô nuôi lớn, sao có thể có tâm tự hại nàng được chứ? Nhất định là có gì hiểu lầm trong đó.
Sao có thể tin vào một con súc sinh được chứ?”
Huệ phi nhìn về phía Thẩm Phong Vân: “Phương pháp này sợ là không đáng tin lắm? Dù sao thì con rối này cũng vừa mới qua tay nhiều người, chắc hẳn cũng bị dính nhiều mùi khác nhau.”
Thẩm Phong Vân khảng khái nói: “Đúng vậy, phản ứng của một con chó cũng không thể dùng làm bằng chứng được, còn phải thẩm vấn nữa”
Cẩm Ngu lập tức tận dụng cơ hội, nói chắc như định đóng cột: “Ta tin là Linh bà nhất định vô tội.
Bà ấy đối xử với ta như con gái ruột của mình, tuyệt đối không có khả năng hại ta đâu”
Diễn xuất của Thẩm Phong Vân cũng khá tốt, Lãnh Băng Cơ tiến lên một bước, ra vẻ tiếc nuổi khẽ than một tiếng, học theo khẩu khí vừa rồi của Huệ phi: “Ngươi cái đứa nhỏ ngốc này, thật sự là quá thiện lương rồi.
Người khác hại ngươi, vậy mà người còn biện giải cho người ta nữa”.
“Tỷ nói lời này là có ý gì? Tỷ dựa vào cái gì mà nhận định đó là Linh bà? Vừa rồi Thẩm thế tử cũng đã nói rồi, không có ích gì đâu” Cẩm Ngu mỉa mai đáp trả.
“Nếu ra nhớ không nhầm, lúc trước quận chúa ngã từ trên đình hóng gió xuống, lâm vào hôn mê, Linh bà là người đầu tiên chạy tới đỡ ngươi dậy nhỉ?”
“Thế thì có sao?”
“Quận chúa trước hết đừng kích động, ta chỉ muốn nói cho mọi người, nếu như Linh bà muốn động tay động chân gì vào đôi mắt quận chúa thì đúng là có thời gian thích hợp để gây án”
“Nói hươu nói vượn!” Cẩm Ngu lập tức phản bác: “Ly gian quan hệ chủ tớ giữa chúng ta, người đang rắp tâm làm gì?”
“Theo ta được biết, năm đó sau khi quận chúa tiến cũng đã mất tích ở đâu không biết, suốt mười năm chưa từng lộ diện, gần đây đột nhiên lại xuất hiện bên cạnh quận chúa, quận chúa có biết, mười năm đó, rốt cuộc bà ta đã đi đâu không? Vì sao đột nhiên lại trở lại bên cạnh ngươi?”
Cẩm Ngu bị chất vấn đến khẩu không nói được gì: “Ngươi toàn nghe ngóng những điều với vẩn, bà ấy có thân phận gì thì liên quan gì tới việc này”
Linh bà khóc lóc nói: “Muốn đổ tội thì sợ gì không có lý do, xem ra hôm nay Vương phi nương nương đúng là đã có chuẩn bị sẵn, nhất định phải đẩy cho lão nô cái tội danh mưu hại chủ tử”
“Ta đúng là có chuẩn bị, cho nên, ngươi cũng không cần phải trông chờ vào may mắn, thành thật nhận tội đi thì tốt hơn.
Thân là người được Chưởng giáo Thánh Nữ của Thánh Nữ giáo chọn, chút thủ đoạn với con rối này đối với người mà nói cùng lắm chỉ là tý tài mọn mà thôi”.
Linh bà lập tức thay đổi sắc mặt, vẻ mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt dại ra như cá chết nhìn chằm chằm Lãnh Băng Cơ, tràn đầy khiếp sợ.
Ánh mắt đó khiến người ta không rét mà run.
“Tin hay không thì tùy ngươi.” Lãnh Bằng Cơ nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Hai mươi năm trước, nàng ta tự thông cùng người khác có thai, sinh ra tử thai, vì muốn hồi sinh hài tử của mình mà vận dụng tà thuật, hại vô số tính mạng của những đứa trẻ mới sinh ra, khiến chốn võ lâm phẫn nộ.
Việc này không khó để điều tra ra”
“Loại người điên rồ này, từ lâu đã phạm phải quốc pháp, không trừ thì không xả hận được cho dân chúng.
Cho nên người tin cũng được, không tin cũng được, mọi chuyện cũng không phải do người làm chủ.
Bắt lấy bà ta, mời người của Tháng Nữ giáo tới đây phân biệt là có thể biết rõ ràng chân tướng”
Mộ Dung Phong vẫy tay một cái, thị vệ ào ạt tiến vào, vây quanh Linh bà, rút đao ra khỏi vỏ.
Linh bà càng thêm khiếp sợ, hôm nay bà ta ngàn vạn lần không ngờ tới Lãnh Băng Cơ lại hỏi thăm được rõ ràng chi tiết chuyện của bà ta như thế, xem ra hôm nay sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.
Đặc biệt là còn có hại cao thủ như Mộ Dung Phong và Thẩm Vân Phong, muốn chạy khỏi Phong vương phủ, e là khó như lên trời.
Thế nhưng, Vương phủ cũng không phải nơi để ở lâu.
“Chuyện này, chuyện này sao có thể chứ?” Cẩm Ngu hốt hoảng, duỗi tay ra che chắn cho Linh bà, nói năng lộn xộn: “Ta không tin.
Biểu ca, sao huynh lại chỉ tin vào lời nói một phía từ nàng ta chứ?”
Lời vừa nói ra, Linh bà ở phía sau nàng ta rút cây trâm cài từ trên búi tóc xuống, khẽ cử động thân mình, nhảy dựng từ trên mặt đất lên, ôm chặt lấy Cẩm Ngu, đặt cây trâm chĩa về phía yết hầu nàng ta.
“Tất cả lui xuống”.