Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lãnh Tướng cũng không dám liều lĩnh mở miệng thay Lãnh Bằng Nguyệt biện giải, chỉ có thể lặng lẽ đợi.
“Vừa mới bắt đầu, Tri Thu bỏ mình, tất cả mọi người chúng ta đều bỏ quên một chi tiết, chính là mục đích thực sự Tri Thu mà đến Tướng phủ.
Nàng ấy nói là tới tìm quản sự của quý phủ, kỳ thực cũng có khả năng là ngụy trang, sự thật là vì, khối ngọc bội trên cổ Lãnh Thanh Kiêu.
Lúc Tri Thu rơi xuống nước miếng ngọc bội đó chẳng biết rơi mất ở đâu, bởi vì nó cũng không phải là báu vật quý giá, tất cả chúng ta đều lơ là.
Thế nhưng, vào ngày hôm trước, thư đồng bên người Thanh Kiêu đã từng nhắc tới, nói khối ngọc bội kia đối với Thanh Kiểu mà nói, vô cùng quan trọng, Kim thị đã từng dặn dò, muốn hắn ta không được dễ dàng đưa cho người khác.
Một miếng ngọc bội thông thường, cũng không phải là vô giá, Kim thị lại cố ý căn dặn, nói rõ ngọc bội kia nhất định có công dụng đặc biệt gì đấy.
Trước lúc Trị Thu bị hại, miếng ngọc bội đó, nhất định đã bị Tứ di nương lấy đi lấy đi.
Như vậy, vấn đề cũng nằm ở chỗ này, tại sao Tri Thu lại biết miếng ngọc bội rất quan trọng? Ngoại trừ ngươi ra, trong lúc nhất thời bản vương cũng không nghĩ ra ai khác.
Cho nên, bản vương liền sai người điều tra chi tiêu của người trong mấy thời gian này để tìm kiếm đáp án, hơn nữa còn tìm hiểu nguồn gốc, tìm thấy được ngươi rút bạc ở ngân trang”
Lãnh Bằng Nguyệt ngước mặt lên, trong nháy mắt cả kinh đến ngây ra như phỗng.
Mộ Dung Phong nhìn phản ứng của nàng ta, hơi cong khóe môi: “Sau đó, chưởng quỹ của ngân trang không chỉ nói với bản vương về công dụng của miếng ngọc bội đó, bản vương còn biết, hai ngày trước khi Tri Thu chết người mới từ thôn trang trở lại Tướng phủ, liền sử dụng miếng ngọc bội, từ ngân trong trang đổi bạc.
Bản vương nói như vậy, chắc ngươi không còn gì để chối cãi đâu?
Trong nháy mắt, nàng ta bị hút tất cả khí lực, xụi lơ trên mặt đất.
Tay Lãnh Tướng run run, chỉ nàng ta: “Nghịch tử, ngươi còn không nhận tội sao?”
Lãnh Bằng Nguyệt đã không có cách nào nói dối, trong nháy mắt lệ tràn viền mắt, khóc hoa lệ đái vũ.
“Là nữ nhi nhất thời hồ đồ, Tri Thu thật sự quá ghê tởm, cho nên nhất thời mới giết người.
Con biết sai rồi, cũng không dám nữa.
Vương gia, phụ thân, tha cho con đi!”
Lãnh Tướng vung tay lên thật cao, muốn giáo huẩn nàng ta, trong lúc nhất thời lại không cách nào hạ thủ, nặng nề mà thở dài: “Nghịch tử, vi phụ thật nhìn lầm người, không ngờ ngươi lại có lòng dạ độc ác như vậy, ngay cả tình cảm tỷ đệ cũng không để ý tới”
“Tiền bạc nữ nhi không hề có ý định độc chiếm, chỉ là đệ đệ còn nhỏ, tạm thời thay nó bảo quản mà thôi.”
Lãnh Tướng mất hết mặt mũi, bất đắc dĩ hỏi Mộ Dung Phong: Là hạ quan dãy dỗ nữ nhi không chu đáo, vậy do Vương gia xử trí, tuyệt không hai lời”
“Không, phụ thân, Tri Thu chỉ là một nô tài, cái mạng của nàng ta chính là của con, nàng ta không hợp tâm ý của nữ nhi, giết nàng ta nào có chữ thiên kinh địa nghĩa chứ” Lãnh Bằng Nguyệt vẫn lý lẽ hùng hồn như cũ.
Mộ Dung Phong nhếch đôi môi mỏng: “Xử trí như thế nào, vẫn là hữu tướng đại nhân tự mình quyết định mới được.
Lãnh Băng Nguyệt đã sớm không còn là người của Kỳ vương phủ ta, chờ một chút bản vương liền sai người đưa một bức thư hưu thế qua đó”
Tất cả điều này đều nằm trong dự liệu của Lãnh Tướng, mỗi ông động đậy, nhưng không còn lời nào để nói.
Lãnh Bằng Nguyệt quá sợ hãi: “Vương gia muốn bỏ Băng Nguyệt? Chàng thật sự không để ý đến tình cảm trước kia của chúng ta sao?”
Mộ Dung Phong cười lạnh một tiếng: “Giữa ta và người đó có bao nhiêu tình cảm để người tiêu xài hoang phí?”
Lãnh Băng Nguyệt lén lút liếc mắt nhìn Lãnh Băng Cơ, còn muốn nói, lại không dám nói.
Mộ Dung Phong đứng dậy, chắp tay thi lễ với Lãnh Tướng: “Nếu không có chuyện gì khác, bản vương liền cùng Băng Cơ trở về phủ trước.
Dù sao bây giờ Băng Cơ đang mang thai, không thích hợp mệt nhọc.”
Thi lễ lúc này, đại biểu Mộ Dung Phong vẫn còn kính trọng ông ta, làm Lãnh Tướng có chút thụ sủng nhược kinh.
Tuy nói Lãnh Bằng Nguyệt phạm sai lầm bị bỏ phải hồi phủ, thế nhưng Lãnh Băng Cơ còn đang ở đó, vẫn là chính phi của Kỳ vương phủ, không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai phủ.
Lãnh Băng Cơ cũng từ chỗ ngồi đứng dậy, chào tạm biệt với Lãnh Tướng.
Lãnh Bằng Nguyệt cắn răng từ dưới đất đứng lên, thân thể nhịn không được run.
Nàng ta nâng cằm, nhìn Mộ Dung Phong: “Chàng không thể bỏ thiếp ở nơi này”
Mộ Dung Phong giống như không nghe thấy lời nàng ta, xoay người nắm lấy tay của Lãnh Băng Cơ.
Cánh mũi Lãnh Băng Nguyệt phập phồng, có chút kích động, từ trong miệng gằn ra từng câu từng chữ: “Thiếp đã mang thai, chàng không thể bỏ thiếp”
Giọng nói không lớn, nhưng rất chấn động.
Mọi người đồng loạt nhìn nàng ta.
Mộ Dung Phong nhíu lông mày, bàn tay nắm lấy tay của Lãnh Băng Cơ cũng căng thẳng.
Lãnh Bằng Nguyệt tiếp tục nói: “Thiếp đã mang thai cốt nhục của chàng”
Toàn bộ lực chú ý của Mộ Dung Phong đều đặt ở trên người của Lãnh Băng Cơ.
Hắn cảm giác được, bàn tay của Lãnh Băng Cơ đang đặt trong lòng bàn tay hắn cứng đờ, còn hơi hơi run.
“Không có khả năng!” Hắn tức giận phản bác, cũng đang an ủi mình.
“Sao lại không có khả năng?” Khóe miệng Lãnh Băng Nguyệt nhếch lên mang theo ý cười, hỏi ngược lại Mộ Dung Phong, cũng nhìn chằm chằm sự biến hóa trên gương mặt của Lãnh Băng Cơ đang đứng ở một bên.
Mắt nàng ta nhìn thấy, trong nháy mắt Lãnh Bằng Cơ hô hấp dồn dập, giống như là có người bóp cổ cô, khiến cô cảm thấy khó thở.
Cô khó có thể tin nhìn Mộ Dung Phong đang đứng bên cạnh, miệng hơi mở ra.
Lãnh Bằng Nguyệt rất thoả mãn, vì vậy lại mở miệng đâm một dao vào ngực Lãnh Băng Cơ.
Lãnh Băng Cơ không hề động.
Phản ứng của Mộ Dung Phong, dường như đã xác minh lời nói của Lãnh Băng Nguyệt.
Nếu sự tình đã xảy ra, Lãnh Bằng Nguyệt mang thai hay không, còn có quan hệ gì sao?
Nàng miễn cưỡng nhếch khóe môi: “Chúc mừng Vương gia”.